"Đại... Đại ca, em sai rồi”, nghe thấy giọng nói này, trong lòng Tật Phong lập tức chấn động, cậu ta hung dữ trừng mắt nhìn mấy người Häc Kiện, chắc chắn đám người không có nghĩa khí này đã nhìn thấy đại ca từ lâu rồi, thế mà không thèm nhắc nhở mình.
"Không sao, tôi lại rất tò mò, nói nghe thử xem nào”, trên mặt Trần Diệu Dương mang theo nụ cười ôn hoà, bình tĩnh nhìn Tật Phong, nói.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Trần Diệu Dương, vẻ mặt mấy người Hắc Kiện càng thêm căng thẳng, lập tức lặng lẽ chuồn ra xa.
Mỗi lần đại ca có biểu hiện thế này là bọn họ. đều sẽ gặp xui xẻo, lúc này cách tốt nhất chính là tạm thời tránh xa tầm ngắm.
"Chẳng phải ban nãy mấy người các cậu nói chuyện vui vẻ lắm à, đã nói có phúc có khổ đều cùng hưởng rồi, vừa vặn tôi có học được mấy chiêu, hôm nay dạy cho các cậu vậy. Để sau này dù có không đánh lại cũng có thể chạy trốn, vậy nên mấy chiêu này nhất định phải dạy cho các cậu, hôm nay có cơ hội tốt”.
Nụ cười trên mặt Trần Diệu Dương càng thêm rạng rỡ, sau đó ngoäc tay với mấy người Häc Kiện.
"Đi theo tôi hết, nếu ai dám trốn tôi sẽ kèm người đó một mình”, Trần Diệu Dương nói xong thì xoay người đi về phía sau biệt thự.
Nghe thấy lời này của Trần Diệu Dương, mọi người đều kêu rên, ngoài Mặc Uyên chưa hiểu rõ Trần Diệu Dương lắm ra, tất cả đều đã Trần Diệu Dương quá rõ, lần này bọn họ giãm phải mìn rồi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, phía sau biệt thự liên tiếp vang lên những tiếng kêu thê lương thảm thiết, còn cả tiếng van xin thương xót, quả thực khiến người nghe đều phải rơi lệ.
"Trong biệt thự Nam Cung Yến vẫn còn đang cảm thấy lòng mình rối bời, tình cảnh vừa rồi thật sự quá xấu hổ, sớm biết vậy đã không sờ loạn.
Đợi đến khi Trần Diệu Dương trút được hết nỗi buồn bực trong lòng rồi, lúc này mới hỏi Tật Phong: "Vừa rồi cậu đi vào là muốn nói gì à?"
""Đại ca, lúc nãy có người gọi điện tới nói muốn xin thuốc”, Tật Phong bất lực ngước mắt nhìn Trần Diệu Dương nói.
"Không rảnh”, Nghe thấy chỉ là loại chuyện thế này, Trần Diệu Dương lập tức nhìn Tật Phong với không vui, nói: "Chỉ vì chuyện này mà cậu chạy vào phòng tìm tôi?
Tôi cảm thấy cường độ đào tạo vừa rồi vẫn chưa đủ, phải luyện thêm một chút nữa”.
"Không cần đâu đại ca”, nghe Trần Diệu Dương nói vậy, mọi người nhanh chóng kêu thảm.
"Đại ca, quả thật có chuyện đó, tổ chức sát thủ Lưỡi Săn xếp thứ hai mươi lăm đã phái người tới Hoa Hạ, nghe nói bọn họ tuyên cáo trên mạng lưới thế giới ngầm là muốn bắt kẻ phản bội”, đúng ngay lúc này Hắc Kiện đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức mở miệng hét lên.
"Ồ, vậy à? Lưỡi Săn? Cái tên nghe quen quen”, nghe thấy lời Hắc Kiện nói, Trần Diệu Dương hơi nhíu mày, dường như đã nghe được cái tên này ở đâu rồi, không phải khi anh ở nước ngoài.
"Đại ca, dù sao cũng đâu liên quan gì với chúng ta, huống hồ chỉ xếp thứ hai mươi lăm thế giới, thực lực hơi kém”.
"Các võ giả của Hoa Hạ quá lợi hại, mấy người đứng đầu thế giới như chúng ta cũng bị đánh cho phải chật vật chạy trốn, đám người kia có tới cũng vô dụng”.