Trần Triệu Dương dẫn Vinh Dương và ba người đi theo ông ấy ra vườn sau của biệt thự.
Đây là lần đầu tiên Vinh Dương và ba người kia đến biệt thự mới của Trần Triệu Dương, trước đây chỉ tra được Trần Triệu Dương đang ở chỗ này nhưng không đi vào thăm dò sâu hơn.
Giờ đến đây, họ không thể không giật mình, vì căn biệt thự trông rất tĩnh lặng này lại cho họ một cảm giác nguy hiểm vô cùng sâu sắc, sợ là bên trong đã được trang bị đủ thứ cơ quan, may mà họ không xốc nổi xông vào kiểm tra, nếu không sẽ khó mà an toàn thoát khỏi đây được.
Trần Triệu Dương cố ý dẫn bốn người vòng tới vòng lui, hiển nhiên là không muốn để họ biết lối đi tắt của biệt thự.
"Mọi người đi sát theo tôi nhé, trong này có một số cơ quan, dù là tôi cũng không thể an toàn thoát thân được", trong lúc dẫn họ đi đường vòng, Trần Triệu Dương lên tiếng nhắc nhở.
"Cẩn thận chút vẫn hơn, để khỏi lại có kẻ không có mắt tới đây làm phiền cuộc sống của cậu", chú Vinh kinh hồn bạt vía, lập tức mở miệng trả lời.
"Ừm"", Trần Triệu Dương gật đầu. Đương nhiên anh biết Vinh Dương đang nói về chuyện Lữ Đại Vĩ từng tự tiện xông vào biệt thự của anh.
Đi một quãng đường hết tròn năm phút, cuối cùng họ cũng tới khu vườn sau biệt thự.
"Rồi, tới đó thôi", Trần Triệu Dương chỉ vào căn nhà trong vườn, nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, bốn người kia lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đoạn đường vừa rồi quá kinh hoàng, sắp hù chết họ rồi. Càng đi vào trong, cái cảm giác nguy hiểm ấy càng nặng nề hơn.
Bọn họ mà dám làm gì xằng bậy, có lẽ họ sẽ đi đời nhà ma ngay tức khắc. Họ không hề nghi ngờ tính chân thực của điều này.
"Đi thôi, vào xem đi", Trần Triệu Dương mở cửa phòng ra, dẫn đầu tiến vào.
"Đúng là đội trưởng Bạch rồi, cô ấy sao thế này?", thấy Bạch Thấm vô lực nằm dưới đất, hai mắt đờ đẫn, nét mặt nhóm người Phạm Thanh Thanh hơi ảm đạm.
"Không việc gì, bị tôi bỏ thuốc, nếu không đã không nằm yên như vậy", Trần Triệu Dương khoát tay áo, nói.
"Cậu Trần, cậu là thần y mà, cậu cũng không có cách chữa trị tình trạng hiện tại của đội trưởng Bạch sao?", Vinh Dương mong mỏi nhìn Trần Triệu Dương.
"Mặc dù y thuật của tôi cũng khá nhưng tôi không phải thần, chưa kể theo tình hình trước mắt thì không phải cô ta bị bệnh đâu, trên người cũng không có dấu hiệu đã dùng thuốc, tôi e là do chiêu trò gì khác", Trần Triệu Dương bất đắc dĩ lắc đầu trả lời.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại chuyện này, nhưng anh vẫn hơi tò mò.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Nếu thật sự có cách để kiểm soát tâm trí của một người, vậy chẳng phải kẻ này thành vô địch thế giới rồi à?
Chắc phương pháp này phải có hạn chế hoặc cần tránh cái gì khi sử dụng chứ, nếu không thì quá biến thái rồi.
"Chờ tôi chút, để tôi hỏi tổng bộ xem", Vinh Dương biết rằng chuyện này đã vượt quá phạm vi mà ông ấy có thể giải quyết, mau chóng lấy một chiếc điện thoại vô cùng cũ kỹ ra và gọi đến một số.
Thấy Vinh Dương gọi điện thoại, Trần Triệu Dương tự giác ra ngoài, không đứng ở trong đợi.
Chỉ chốc lát sau, Vinh Dương cũng đi ra.
"Sao rồi? Tổng bộ Long Tổ các ông nói thế nào?", Trần Triệu Dương biết Bạch Thấm này vừa có mạng giao thiệp vừa có bối cảnh, hơn nữa, còn trẻ như vậy mà đã trở thành một Tiên Thiên đỉnh cấp cường giả, trong tương lai rất có thể sẽ thăng cấp lên võ đạo tông sư, chắc chắn tổng bộ Long Tổ sẽ không mặc kệ một nhân tài như thế.