Suốt cả quãng đường Trần Triệu Dương vừa trò chuyện cùng ông cụ Lâu vừa đi về phía trước, ven
đường lại gặp được đám người ở trước núi Phong, chỉ là lần này họ đã sớm lấy được ảnh của Trần Triệu Dương, vì thế lập tức nhận ra anh, vội vội vàng vàng cho qua.
Lần này số người đến xem Trần Triệu Dương và Lữ Đại Vĩ quyết đấu thật sự rất nhiều, xem chừng còn nhiều hơn so với lần trước.
Chờ khi lên đến nơi, họ thấy đám người Nam Cung Yến đã sớm có mặt tại đỉnh núi Long Đài, nơi mà lúc trước bị anh và Vân Hạn Lâm đánh đến vô cùng thảm thương giờ đã trở lại bình thường, ngược lại khiến Trần Triệu Dương có chút khâm phục người quản lý nơi đây.
"Nhiều người thật đó, bọn họ đến đông như vậy chỉ để xem anh và Lữ Đại Vĩ quyết đấu thôi sao?", Tuyên Hoàng mang theo bộ dạng cực kì tò mò nhìn xung quanh đỉnh núi người người tấp nập.
"Thật ra những người này không phải thật sự đến để quan sát trận chiến, mà đến chỉ nhằm biết được người chiến thẳng cuối cùng", ông cụ Lâu lắc đầu, mở miệng đáp.
"Tại sao chứ?", nghe ông cụ Lâu nói vậy, Tuyên Hoàng phút chốc cảm thấy ngờ vực.
"Võ đạo Tông sư vốn đã ít, những cuộc chiến thế này đã ít lại còn ít hơn, mà một Võ đạo Tông sư có thế hạ gục một Tông sư khác chính là đối tượng nịnh bợ của họ, họ muốn biết đối tượng nịnh hót của mình rốt cuộc là ai?", ông cụ Lâu tiếp tục lên tiếng giải thích.
Tuy không được êm tai cho lắm, nhưng đó chính là sự thật, nếu không thì những người đó có tiền có quyền, việc gì phải đến đây sớm như vậy? Chắc chän không thể chỉ vì muốn xem trò vui.
"Cụ Lâu, xin phép giới thiệu với ông, đây là vợ tôi Nam Cung Yến, còn những người này là bạn bè của tôi", Trần Triệu Dương giới thiệu họ với ông cụ Lâu.
Lâu Tình Nhi đứng bên cạnh chợt buồn bã, cô không ngờ Trần Triệu Dương thật sự đã có vợ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, so với Nam Cung Yến thì cô chỉ là một con nhóc ngây ngô, nếu để bản thân lựa chọn, e là cô cũng không chọn chính mình.
Ông cụ Lâu lo lắng liếc sang đứa cháu nhà mình, chỉ là chuyện thế này ông đã sớm đoán được, nếu không đợi đến khi tình nghĩa sâu nặng thì lại càng khó quyết đoán.
Sau trận chiến ở núi Long Đài lần trước, ông ta thường nhìn thấy cháu gái mình ngồi thừ ra đó, thỉnh thoảng còn nhắc đến Trần Triệu Dương, cho dù những việc đó không liên quan tới cô là bao. Nhưng chính vì thế mới càng khiến ông lo lắng.
Nam Cung Yến mỉm cười, chủ động bắt chuyện với Lâu Tình Nhi.
Đây chính là điểm thông minh của Nam Cung Yến, cô biết Trần Triệu Dương ngày càng ưu tú thì các cô gái vây xung quanh anh sẽ không ít, thay vì đề phòng, không bằng để bản thân giữ thế chủ động, thế thì ít nhất mọi tình huống đều bị cô năm trong lòng bàn tay.
Sau đó Lâu Tình Nhi và ba cô gái khác trò chuyện vô cùng vui vẻ. Các cô vốn còn hơi lo lắng, nhưng sau khi nghe Lâu Tình Nhi nói tình hình đối chiến của Trần Triệu Dương và Vân Hạn Lâm thì bèn yên tâm.
Ngay cả một Võ đạo Tông sư lâu năm như Vân Hạn Lâm cũng thất bại dưới tay Trần Triệu Dương, Lữ Đại Vĩ đó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Lúc này tất cả mọi người xung quanh đều đang bắt đầu thảo luận, đề tài chỉ đơn giản gói gọn trong việc Trần Triệu Dương và Lữ Đại Vĩ thì ai sẽ thắng.
Vì thế có người còn lập ra ván cược, tuy nhiên tiền đặt cược của cả hai bên đều không lớn lắm, tỷ lệ ăn thua cũng thấp đến thê thảm, không có nhiều người cược cho lắm, bởi nếu thăng cược chỉ kiếm được một tí, mà một khi thua thì sẽ mất tất cả.
"Nhìn kìa, Trần Triệu Dương đến rồi", cùng lúc. đó, trong đám người có người nhận ra Trần Triệu Dương, hiển nhiên là những người có mặt tại Thiên Sướng Viên, mà đám người đã từng xem Trần Triệu Dương đấu với Vân Hạn Lâm cũng nhận ra anh.
"Cậu Trần, cố lên, đánh bại một Võ đạo Tông sư thì cậu sẽ thực sự chiến đấu vượt bậc, tuyệt đối kiêu ngạo", có người lên tiếng hô to với Trần Triệu Dương.
"Bọn tôi đều cược cậu sẽ thắng, nhất định phải cố lên", người lập ra ván cược nọ cũng hét lên với Trần Triệu Dương.
"Cảm ơn mọi người đã khích lệ, đầu đuôi của chuyện lần này tôi sẽ không nói nhiều, trong lòng mọi người ở đây đều có một chiếc cân, tôi tuy có chút vũ lực, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu", Trần Triệu Dương biết bản thân không thể nào tiếp tục núp vào một bên, không thể làm gì khác ngoài đứng ra chắp tay hướng mọi người và nói.