“Nhớ kỹ, đợi khi nào cụ ông nhà các người khỏe hơn rồi thì hãy đưa hộp cơ quan đến chỗ tôi. Nếu như không tìm thấy tôi thì hãy đưa đến hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, tên tôi là Trần Triệu Dương”, Trần Triệu Dương gật đầu một cái, sau đó chui vào trong khởi động xe, chạy ra khỏi núi.
Sau khi Trần Triệu Dương đã rời đi, năm người còn lại ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Chu Yên Toa vừa bị dọa cho sợ mất mật.
“Yên Toa, ở nhà cậu thật sự có thứ đồ mà anh Trần Triệu Dương kia cần sao?”, Hàn Quân Quân không nhịn được mà mở miệng hỏi.
“Tớ chỉ thuận miệng nói một câu như thế mà thôi, dù sao thì bây giờ thuốc cũng đã ở trong tay tớ rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn chạy đến Hương Giang để tìm tớ gây sự sao? Tớ muốn xem thử anh †a có dám hay không đấy”, Chu Yên Toa nghe Hàn Quân Quân nói vậy thì lập tức nhếch miệng, ngang ngược nói.
“Yên Toa, sao cậu có thể làm như vậy được chứ? Cậu làm thế là lừa gạt người khác đấy”, Hàn Quân Quân nghe bạn thân của mình nói vậy thì lập tức lo lắng.
Tào Bác cũng có vẻ không được vui cho lắm, mặc dù Chu Yên Toa từng là chủ cũ của mình, nhưng mà Trần Triệu Dương lại có ơn tái sinh, anh đã hoàn toàn thay đổi nửa cuộc đời còn lại của anh ta.
Cho nên, đối với hành vi lừa gạt người khác như vậy của Chu Yên Toa, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Quân Quân à, cậu lo cái gì thế? Đợi đến khi anh ta đến Hương Giang tìm tớ thì tớ cứ tùy tiện làm cho anh ta một cái hộp nào đấy không khác cái hộp kia lắm là được rồi, dù sao thì tớ cũng đâu biết rốt cuộc thứ anh ta nói là cái gì? Tớ chỉ nói là tớ từng nhìn thấy thứ như vậy mà thôi, tớ cũng không nói đó nhất định là thứ anh ta muốn tìm”, Chu Yên Toa ngang ngược không thèm nói lý đáp.
“Yên Toa, cậu nghĩ một chút đi, thực lực của anh chàng Trần Triệu Dương này sâu không lường được, mà anh ta còn có thể tiện tay gọi ra một cao thủ như thế, vậy chắc chắn người dưới trướng anh †a cũng có sức mạnh rất phi thường, tớ cảm thấy lừa gạt anh ta là một việc không hề thông minh chút nào”, Hàn Quân Quân lo lắng nói.
“Hừ, cho dù anh ta có mạnh hơn nữa thì thế nào? Chẳng lẽ nhà họ Chu tớ lại không có võ đạo tông sư nào sao? Nếu như anh ta dám đến Hương Giang gây sự thì tớ nhất định sẽ cho anh ta biết thế nào là nhà họ Chu ở Hương Giang”, Chu Yên Toa cực kì ngạo nghễ nói.
“Đúng vậy, anh ta chỉ là một tên nhà quê ở trong nước, nếu như đến Hương Giang chẳng phải sẽ sợ đến mức choáng váng sao”, Lí Hạ đứng ở bên cạnh chính là một con chó chuyên vẫy đuôi đi theo sau Chu Yên Toa, nghe Chu Yên Toa nói vậy thì vội vàng đồng ý, nịnh nọt cô ta.
“Thế, nhưng mà..", Hàn Quân Quân còn định nói gì đó, nhưng lại bị Chu Yên Toa cắt ngang.
“Thôi, Quân Quân à, cậu đừng nói nữa, tớ không thể về trễ thêm nữa được đâu, ông nội tớ vẫn còn đang chờ tớ cầm thuốc này về cứu ông. Mặc dù không biết thứ thuốc mà Trần Triệu Dương đưa cho tớ có tác dụng hay không, nhưng vì thực lực mạnh đến đáng sợ đó của anh ta, tớ sẽ tin anh ta một lần”, Chu Yên Toa cắt lời Hàn Quân Quân, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.
Đối với hành động này của cô bạn thân, mặc dù Hàn Quân Quân không đồng ý nhưng mà cô ấy cũng không thể can thiệp vào được.
Trên sân này ngoại trừ ba người bọn họ, còn lại hai vệ sĩ khác cũng khit mũi coi thường hành động này của Chu Yên Toa.
Chu Yên Toa này đang chơi đùa với lửa rồi.
Thêm vào đó, bọn họ cũng có dự cảm, chỉ sợ là cả nhà họ Chu sẽ bị cô gái ngu xuẩn Chu Yên Toa này liên lụy.
Dù sao thì tông sư cũng không thể bị sỉ nhục được.
Nhất là người trẻ tuổi như Trần Triệu Dương, thanh niên dễ nóng tính, chắc chắn sẽ không chỉ nói mấy câu thôi là xong chuyện.
Có lẽ để đến khi Trần tông sư tự mình tìm đến cửa, Chu Yên Toa mới biết được hành động này của cô ta sai lầm tới mức nào.
Chỉ có điều, bây giờ có thuyết phục cô ta cũng vô dụng, với tính cách đỏng đảnh, bảo thủ và nóng như lửa đó của cô ta, chắc chắn sẽ không chịu nghe ý kiến của bọn họ.
Trần Triệu Dương rời khỏi nơi đó cũng không lo lắng gì nhiều, loại thuốc đó là do chính tay anh điều chế ra, đối với anh mà nói chuyện đó không có gì khó khăn cả.
Nếu như có thể lấy được một cái hộp cơ quan từ nhà họ Chu thì chắc chăn là có lời.