Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 899




Ngay khi họ đang nói chuyện, một bóng người đột nhiên nhảy lên từ đáy vực, sau đó vững vàng đứng trên vách đá cheo leo.

Thấy Trần Triệu Dương bỗng dưng xuất hiện, tất cả mọi người đều bị dọa sợ giật nảy mình.

Họ nghĩ rằng đối phương sẽ không chết dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ anh lại dùng cách thức hung hăng đấy để leo lên lại vách núi cheo leo.

"Đây là thù lao cho anh, ngồi xếp bằng đi, tôi giúp anh luyện hóa hiệu lực thuốc", Trần Triệu Dương đi đến trước mặt vệ sĩ kia, sau đó đưa cho anh ta một thứ gì đó màu vàng đất, cất tiếng nói.

"Tôi...", nghe thấy tiếng Trần Triệu Dương, tên vệ sĩ trong phút chốc ngây ngẩn cả người, chỉ là anh ta biết đây có thể là cơ hội của mình, cho nên lập tức ngồi xuống.

Trần Triệu Dương thẳng tay nhét thứ màu vàng đó vào trong miệng anh ta, ở trên còn dính ít bùn đất.

"Không được nói", Trần Triệu Dương thấy vẻ mặt cay đắng đó của tên vệ sĩ bèn nói, sờ cắm anh †a, sau đó võ vào lưng, thứ vàng đất kia cứ thể đi thẳng vào trong bụng.

"Đừng phân tâm, chú ý tập trung”, Lúc này Trần Triệu Dương vận chuyển chân khí, bắt đầu giúp anh ta luyện hóa bụi thuốc cổ.

Bụi thuốc này cũng đã có hơn 300 năm, chỉ là mọc ở dưới chân vách núi, hoàn toàn không có ai biết, cho dù biết thì hái nó cũng cực kì khó khăn, chẳng lời tí nào, cho nên nó mới mọc lớn như vậy.

Tác dùng của bụi thuốc cổ này thật ra là để tăng cường chân khí cho người luyện võ, vệ sĩ này. chỉ là một người mới bắt đầu luyện, thuốc cổ như thế đối với anh ta thì một trăm phần trăm chính là thứ tốt. 

Chỉ là nếu không có động tác đặc biệt luyện chế bụi thuốc đó thành thuốc, ăn sống thì hiệu quả của thuốc chẳng được hấp thu bao nhiêu.

Nhờ có Trần Triệu Dương giúp luyện hóa, anh bảo đảm hiệu quả của thuốc sẽ không bị lãng phí dù chỉ một chút.

Quan trọng nhất là bên trong cây thuốc cổ đó chứa đựng hiệu lực quá mức khủng bố, nếu không phải có anh ở đây canh giữ, sợ là đã trực tiếp căng nứt kinh mạch và đan điền.

"Kiên nhãn tí đi, quá trình này sẽ hơi đau đấy", thấy cả người vệ sĩ nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ lên, còn liều mạng cắn răng, Trần Triệu Dương cất lời an ủi.

Vệ sĩ đương nhiên nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, anh ta biết phải chịu chút khổ đau mới là người đứng trên vạn người, cơ hội như thế này có khi cả đời cũng không thể gặp lại lần nữa, cho dù có đau hơn, khổ hơn, nhịn một tí cũng sẽ qua thôi.

Những người khác đều rất tò mò nhìn Trần Triệu Dương cùng vệ sĩ, bộ dạng vô cùng thắc mắc khó hiểu.

Chỉ có vệ sĩ của Lý Hạ là đầy vẻ ước ao nhìn vệ sĩ của Chu Yên Toa, trong túi của anh ta cũng có quần áo, sao lúc đó không lấy ra cơ chứ? 

Nếu không thì người được cơ hội đó chính là anh ta.

Hiệu lực của thuốc chậm rãi được hấp thu, khí thế trên người vệ sĩ cũng theo đó mà trở nên mạnh mẽ.

Tên vệ sĩ kia trợn to hai mắt, bời chỉ mới ở đây. chưa đầy một phút mà thực lựa của người này đã đạt tới Hậu Thiên đại hành, hơn nữa theo cái đà này thì nó vẫn còn đang tăng lên.

Anh ta như thế cũng mới chỉ luyện tới Hậu Thiên đại thành, không ngờ người ta nhanh như vậy đã đuổi kịp chính mình.

Hơi thở đột phá của kẻ luyện võ ngày càng lớn mạnh khiến những người khác nhanh chóng lùi về sau, từng người ai nấy đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Võ... Võ giả Thiên Tiên rồi", vừa lúc ấy, một luồng hơi thở khủng khiếp đột ngột kéo đến, khiến những người khác không tự chủ mà lùi về sau vài bước, tên vệ sĩ còn lại cũng khiếp sợ tột cùng.

Đây cũng quá không có đạo lý rồi, rốt cuộc tên đó đã được ăn thứ gì? Sao có thể làm cho một võ giả Hậu Thiên tiểu thành đột phá lên đến võ giả Thiên Tiên?