"Cô chủ, mau nhìn, ở đây có mấy cây thuốc cổ”, ngay lúc này, người vệ sĩ kia đột nhiên chỉ vào bãi đất trống bên cạnh Trần Triệu Dương, ngạc nhiên kêu lên.
Nghe thấy vệ sĩ nói vậy, Chu Yên Toa lập tức vô cùng vui vẻ, bởi vì cô ta phát hiện ra đây là cây thuốc cổ mà mình muốn, cũng là mục đích chuyến đi này của cô ta.
Không nghĩ tới, lúc này vừa mới lên núi mà đã gặp được, hơn nữa còn thu hoạch vô cùng tốt.
"Cô chủ, những cây thuốc này là do người ta đào được, chúng ta cầm đi như vậy, có phải không tốt lắm hay không?”, người vệ sĩ kia nhìn thấy Chu "Yên Toa ôm lấy những cây thuốc cổ kia, sau đó để vào trong hộp mà cô ta mang tới, lập tức nhíu mày rồi chần chờ nói.
"Sợ cái gì? Ở đây có ai không? Tại sao tôi lại không nhìn thấy? Thứ này ở trên ngọn núi lớn, đó chính là của mọi người, ai lấy được thì là của người đó”, Chu Yên Toa lại nhếch miệng, làm ra vẻ đáng yêu nói.
Nghe thấy Chu Yên Toa nói vậy, mặc dù người vệ sĩ kia có chút không quá yên tâm, nhưng nếu cô chủ đã nói như vậy rồi, anh ta chỉ là một vệ sĩ, cũng không có cách nào.
"Yên Toa, làm vậy thật sự được sao? Dù sao đây cũng là cây thuốc mà người ta vất vả lắm mới đào được, chúng ta cũng không thể cứ cầm đi như vậy chứ?”, Hàn Quân Quân đi lên trước, kéo áo Chu "Yên Toa, khẽ nói.
"Quân Quân, đây là ông trời ban cho tớ, nếu như tớ không lấy, vậy thì đã phụ lòng tốt của ông trời rồi”, Chu Yên Toa bĩu môi, vẻ mặt kiêu ngạo nói, cứ như tất cả mọi thứ trên đời này đều được chuẩn bị cho cô ta vậy.
"Không sai, mấy cây thuốc này vốn được để ở đây, cũng không có ai, sao có thể nói chúng ta cầm của người khác được”, Lí Hạ có thể là người duy nhất trong đám người đứng về phía Chu Yên Toa.
Nghe thấy Chu Yên Toa kiên trì như vậy, bọn họ cũng không có cách nào khuyên nữa.
"Anh chụp cho tôi một bức ảnh đi”, sau đó Chu Yên Toa đưa điện thoại của mình cho người vệ sĩ kia, dáng vẻ như không có việc gì.
"Vâng, cô chủ”, vệ sĩ nhận lấy điện thoại, chờ đến khi Chu Yên Toa tạo dáng xong, anh ta bắt đầu chụp ảnh.
Đúng lúc này, bàn tay cầm điện thoại của người vệ sĩ kia run rẩy kịch liệt, hai mắt trừng lớn, giống như thấy được một việc gì đó không thể tưởng tượng nổi vậy.
"Anh sao thế? Chụp được chưa?", Chu Yên Toa nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của vệ sĩ của mình thì lập tức bất mãn nói.
"Cô... cô chủ, cô nhanh đi ra đây, nhanh lên”, giọng nói của vệ sĩ kia run rẩy, vô cùng hoảng sợ.
Chu Yên Toa nghe thấy vệ sĩ nói vậy, lập tức bất mãn, một tên vệ sĩ, thế mà chỉ có ngần ấy lá gan, xem ra sau khi trở về, cô ta phải sa thải anh ta mới được.
"Yên Toa, mau trở lại đi, bức tượng kia là lạ”, lúc này Hàn Quân Quân cũng có vẻ hoảng sợ, liều mạng hét lên với Chu Yên Toa.
"Cậu chủ, mau lui lại”, vệ sĩ của Lí Hạ cũng kéo Lí Hạ lại, nhanh chóng lùi về phía sau.
Chu Yên Toa vốn còn có chút trách móc vệ sĩ của mình nhát gan, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, Chu Yên Toa mới ý thức được, chắc chắn phía sau mình đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, lúc này liền liều mạng chạy về phía trước.
Lúc này vệ sĩ kia cắn răng một cái, vọt tới thật nhanh, kéo Chu Yên Toa lại, đuổi theo phía sau mấy người Lí Hạ.
Đợi đến khi bọn họ chạy ra một khoảng cách tự nhận là an toàn, lúc này mới dừng lại, sau đó mấy người cẩn thận nhìn về bức tượng phía trước.
Trong tầm mắt của bọn họ, bức tượng bên bờ vực kia bắt đầu chấn động, từng miếng bùn từ trên người không ngừng rơi xuống.
"Rốt cuộc đây là quái vật gì? Không phải là đang sống lại đấy chứ?”, Lí Hạ thấy cảnh này, lập tức có chút sợ hãi suy đoán.