“Giết!", ba người đứng trước đống lửa, một người đàn ông gầy gò trong đó lạnh lùng lên tiếng.
“Rõ”, nghe người này nói xong, hai người còn lại đứng lên, tốc độ nhanh như bay hướng về phía Trần Triệu Dương.
Chỉ còn lại người ra lệnh, rõ ràng là gã ta rất có lòng tin vào bốn người kia.
Hai người này rất nhanh đã tới trước mặt của Trần Triệu Dương và chặn đường lui của anh.
“Cho bọn mày một cơ hội, nói ra lai lịch của mình, rồi mỗi người tự chặt đứt một cánh tay đi, tao sẽ tha cho bọn mày”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn đám người này và nói.
Vừa xuất hiện liền có ý muốn giết mình, tuyệt đối không phải dạng hiền lành gì, nhưng anh muốn biết, đám người này đang làm gì ở đây vào lúc nửa đêm chứ?
“Giết!”, hai người kia hừ lạnh một tiếng, sau đó đồng loạt ra tay.
Hai người đều chọn đánh giáp lá cà, quả đấm thép vung lên kín không một kẽ hở, tốc độ và sức mạnh đều vừa đủ. Hơn nữa cả hai đều là thực lực thiên tiên tiểu thành, liên thủ lại với nhau, e rằng ngay cả thiên tiên đại thành cũng không thể làm gì được.
Thời cơ hai người ra tay rất tốt, phối hợp vô cùng ăn ý. Hơn nữa chiêu thức của cả hai đều xuất phát từ chung một môn phái, chắc chắn không phải một đội tạm thời.
“Đã cho các người cơ hội nhưng các người lại không nắm bắt, vậy thì đừng trách tao”, Trần Triệu Dương vừa né tránh vừa gào lên.
Hai người kia vốn không đáp lại, tốc độ nhanh như vũ bão.
Trước sự tấn công của hai người kia, Trần Triệu Dương không ngừng lui về sau.
Chẳng mấy chốc, khu vực giao chiến của ba người họ đã tiến đến vị trí của đám người kia đứng trước đó, Trần Triệu Dương giả bộ như mình không chống đỡ nổi, bị một người trong số họ đạp văng ra, bay trúng ngay chỗ tảng đá của tay bắn tỉa đứng trước đó.
“Một tên rác rưởi, còn dám lên tiếng ngông cuồng, đúng là chán sống mà”, hai người ra đòn thành công thì chợt cười khẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường, sau đó đuổi theo tới.
Dĩ nhiên là Trần Triệu Dương cố tình để bị đá văng ra, tay băn tỉa kia vẫn không có ý định ra tay, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, cho nên mới cố tình giả bộ không đánh lại đối phương, bị đối phương ép tới chỗ này.
“Bắt được mày rồi”, sau khi Trần Triệu Dương rơi xuống, anh nhanh chóng lao về phía sau tảng đá.
Tay bắn tỉa kia vốn không ngờ Trần Triệu Dương lại đột nhiên ra chiêu này, đợi gã ta quan sát được hành động của Trần Triệu Dương có ý gì thì anh đã tới trước mặt gã ta.
“Cút”, tay bản tỉa kia ném súng bản tỉa xuống, lập tức lui ra sau, đồng thời rút một khẩu súng lục trong tay ra, nhanh chóng bắn liên hoàn về phía anh. Vài viên đạn chặn hết đường đi và đường lui của Trần Triệu Dương, tốc độ phản ứng như thế không thể nói là chậm được.
“Chậm rồi”, Trần Triệu Dương còn tưởng tay bắn tỉa này là đối thủ mạnh, không ngờ người này ngoài phản ứng nhanh, cách bắn cũng không lợi hại như anh đã nghĩ.
Nói xong câu này, Trần Triệu Dương bỗng chốc đã tới trước mặt của gã này, thậm chí gã ta bản ra vài phát đạn vốn cũng không động tới được cọng lông của anh.
“Pằng...”
Trần Triệu Dương đá văng khẩu súng lục trong tay của gã này. Đồng thời, chân kia của anh giãm mạnh xuống đất lấy lực, tiếp tục dùng lại chân cũ đổi hướng, đá thẳng vào lồng ngực của gã ta.
“Đáng chết”, hai tên còn lại cuối cùng cũng đuổi kịp, lúc họ thấy Trần Triệu Dương đã loại bỏ được tay súng bắn tỉa của mình thì vô cùng kinh ngạc, không do dự mà xông thẳng lên.