Khi mọi người nghe xong lời giải thích của người này thì họ bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiển nhiên là đều nhớ đến chuyện này.
Dù sao thì chuyện của núi Long Đài cũng từng gây ra một chấn động rất lớn, nhưng mọi người đều chỉ nghe nói đến danh tiếng của Trần gia, chứ chưa thực sự gặp qua Trần Triệu Dương nên không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Khi mọi người biết rằng Trần Triệu Dương là tuyệt thế thiên tài đã giết chết võ đạo tông sư Vân Hạn Lâm, mọi người đều nhìn anh bằng con mắt khác.
Hơn nữa, lúc này mọi người đã hiểu ra tại sao Lữ Đại Vĩ lại kiêng nể với Trần Triệu Dương như thế.
Chỉ là bọn họ không hiểu, nếu bọn họ đã sợ anh đến như vậy, tại sao còn muốn đắc tội đến người ta chứ?
Há chẳng phải là tự đào huyệt chôn mình sao?
Vốn dĩ đám người Nam Cung Yến vẫn đang vô cùng lo lắng, nhưng sau khi nghe thấy những gì mọi người bàn tán thì ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Đây là lần đầu tiên đám người Tật Phong biết về những việc mà Trần Triệu Dương đã làm, họ không ngờ rằng thực lực của anh đã trải qua một sự biến đổi lớn như vậy sau khi trở về Hoa Hạ.
Mà Cẩu Tử vốn có tham vọng là muốn đánh bại Trần Triệu Dương, lúc này trong mắt ông ta lại có chút chua xót.
Lý tưởng của ông ta trước giờ là muốn đánh bại được Trần Triệu Dương, luôn coi anh là mục tiêu của mình.
Tuy nhiên, ông ta vẫn chưa phải là một võ giả thực sự, còn Trần Triệu Dương đã ở vị trí cao như vậy rồi.
Trong sân biệt thự, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn Lữ Đại Vĩ, vốn không hề cảm thấy hứng thú với màn kịch của Lữ Đại Vĩ và Trương Sơn.
“Đã nói xong chưa?”, Trần Triệu Dương nhìn Lữ Đại Vĩ lạnh lùng nói.
“Nói... nói xong rồi”, lúc này Lữ Đại Vĩ toát mồ hôi hột, trước khí thế hào hùng của Trần Triệu Dương, tất cả sự kiêu ngạo và dũng khí mà ông ta tích lũy mấy ngày nay đều tan biến, hoàn toàn trở về lại tâm lý khủng hoảng khi đối mặt với Trần Triệu Dương lúc đầu.
“Nếu đã nói xong rồi thì chịu chết đi!”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
“Tên họ Trần kia, tao gọi mày là cậu Trần, không phải vì tao sợ mày, tao cũng là võ đạo tông sư, đừng tưởng rằng tao sẽ sợ, nếu mày cứ ép người quá đáng như vậy, thì tao cũng sẽ khiến mày khó mà sống yên ổn được đấy", thấy Trần Triệu Dương nhìn về phía mình với vẻ mặt đầy sát khí, Lữ Đại Vĩ nhất thời nóng nảy, rống lên.
“Được thôi, tôi chờ ông khiến tôi khó sống đây”, Trần Triệu Dương không chút dao động, chế giễu nói, rồi bước từng bước chậm rãi đi về phía Lữ Đại VI.
Trong quá trình bước qua, mỗi tiếng bước chân của Trần Triệu Dương là mỗi lần giãm đạp lên nhịp tim của Lữ Đại Vĩ.
Cách này mang lại áp lực rất lớn cho ông ta, cảm nhận được áp lực do anh mang lại, Lữ Đại Vĩ cảm thấy trái tim mình như sắp bị bóp nát.
“Chờ một chút, mày không thể ra tay với tao, chí ít cũng không thể ở đây!”, Lữ Đại Vĩ đột nhiên hét lên khi cảm thấy mình không chịu đựng được nổi.
“Những gì tao nói là sự thật. Võ đạo Hoa Hạ đều có những quy tắc của nó, võ giả có bậc võ đạo tông sư trở lên không được tùy ý ra tay, cần phải được mời quyết đấu ở những nơi rộng rãi. Nếu không, sẽ bị tất cả võ giả trong võ đạo chống cự và truy lùng, ngay cả chính phủ cũng sẽ không nói gì”, Lữ Đại Vĩ thấy Trần Triệu Dương có vẻ không tin, nhất thời kinh hãi, liền cấp tốc tăng tốc độ nói nhanh hơn.
Trần Triệu Dương nhíu mày, không ngờ lại có quy tắc như vậy, nhưng anh chưa từng nghe nói qua, cho nên cũng không hề để ý tới.