“Tổ trưởng của Long Tổ thành phố Long Hải chúng tôi, cô ấy có thẩm quyền”, chú Vinh có chút sửng sốt nhưng ông ấy không giấu giếm.
“Được, tôi muốn gặp cô ấy!”, Trần Triệu Dương gật đầu, chỉ cần có thông tin là được.
“Nhưng mà..”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, chú Vinh bỗng chốc trở nên khó xử, đám người Phạm Thanh Thanh ở bên cạnh cũng hơi sững sờ, sau đó lộ ra vẻ bất lực.
“Sao thế? Biểu cảm của mọi người sao vậy?”, thấy dáng vẻ của mọi người, trong lòng Trần Triệu Dương có cảm giác không ổn nên nhanh chóng hỏi.
“Thực ra, tổ trưởng của chúng tôi... cô ấy đã mất tích rồi!", chú Vinh có chút khó khăn khi nói ra, dù sao thì đây cũng chẳng phải chuyện gì quang vinh.
Với tư cách là tổ trưởng của Long Tổ, vậy mà cô ấy lại biến mất, đúng là khiến cho người khác ngạc nhiên.
“Thực ra chuyện là như thế này, tổ trưởng của chúng tôi tên là Bạch Thấm, tổ trưởng Bạch Thấm mất tích vào lần Trương Hàng bị thương. Khi đó chúng tôi đang truy tìm một thứ xuất hiện ở thành phố Long Hải, kết quả gặp phải phục kích, Trương Hàng bị thương nặng rồi hôn mê, Bạch Thấm mất tích, chúng tôi ở vòng ngoài, nên may mắn thoát được”.
“Ngoại trừ Bạch Thấm và Trương Hàng, còn có năm đồng chí nữa cũng bị thiệt mạng, cũng vì chuyện đó, bộ phận Long Tổ của thành phố Long Hải chúng tôi bị thiệt hại nặng”.
Nói đến đây, tâm trạng của đám chú Vinh có chút sa sút, rõ ràng chuyện này là một sự đả kích rất lớn với họ.
“Tổ trưởng của mọi người là nữ?”, nghe đến đây, Trần Triệu Dương hơi ngạc nhiên.
“Ừm, tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi mặc dù mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã là võ giả thiên tiên tiểu thành, thật ra cô ấy là người được tổng bộ phái đến, chúng tôi cũng không rõ lai lịch cụ thể lắm", chú Vinh gật đầu, trả lời.
“Vậy thì có lẽ mọi người nên điều tra rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi chứ?”, Trần Triệu Dương không tin họ không hề làm gì khi chuyện này xảy ra.
“Chúng tôi đã điều tra rồi, thế nhưng, cuộc điều tra cho thấy...”. Nói đến đây, đám người chú Vinh lại trông có chút mất tự nhiên.
“Để tôi nói cho, sau khi xảy ra chuyện đó, chúng tôi đã điều tra các camera lân cận, kết quả điều tra cho thấy tổ trưởng Bạch Thấm của chúng tôi đã ra tay bắn chết năm đồng chí kia, Trương Hàng cũng bị cô ấy đánh thành người thực vật”. Vu Hòa Vĩ không thể giấu giếm, đến lúc này rồi, anh ta cứ nói thẳng ra Vậy.
Nghe thấy Vu Hòa Vĩ nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức ngây ra, chuyện này thật sự ngày càng hấp dẫn đó, không ngờ lại có câu chuyện phức tạp như vậy.
“Trương Hàng, cậu có thể kể cho tôi nghe về quá trình cậu bị tổ trưởng của các cậu đánh đến hôn mê như thế nào không? Trọng điểm chính là, tổ trưởng của các cậu có chỗ nào không ổn không?”. Trần Triệu Dương lại nhạy bén cảm giác được, nhất định có câu chuyện gì trong đó.
Tổ trưởng của Long Tổ đã là người rất quyền lực rồi, hơn nữa mới ngoài hai mươi tuổi, có thể nói là tương lai đầy hứa hẹn, Trần Triệu Dương không tin có người sẽ ngu ngốc đến mức đó, coi tương lai của mình như một trò đùa.
“Tôi thật sự bị tổ trưởng Bạch Thấm đánh, nhưng mà tình hình khi đó rất hỗn loạn. Tôi chỉ nhớ, tổ trưởng đưa mấy người chúng tôi đến nhà máy rồi tổ trưởng đột nhiên quay lại, nhanh chóng ra tay chém giết các đồng chí khác của chúng tôi”.
“Khi đó tôi như chết lặng nhưng cũng do chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nên mặc dù đòn đánh của tổ trưởng rất lợi hại nhưng lại không giết được tôi!”
Thật ra sau khi Trương Hàng tỉnh lại, rất muốn nói chuyện này, không ngờ đám chú Vinh đã điều tra rõ rồi.
“Cậu nghĩ tiếp xem, ánh mắt, biểu cảm và động tác của tổ trưởng các cậu, có gì không đúng không?”, Trần Triệu Dương không muốn nghe Trương Hàng kể khổ, lập tức hỏi thêm.
“Chỗ nào không đúng sao?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Trương Hàng trở nên im lặng, một lúc lâu sao, mới ngẩng đầu dậy, liếc nhìn đám người chú Vinh, sau đó nói: “Quả thật là không đúng lắm!"