“Thật sự khiến tôi thất vọng quá đó, các người quá yếu!”, Trần Triệu Dương lại lắc đầu, bất lực nói.
Đồng thời, anh từng bước hướng về hai người họ.
Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ ở bên cạnh tràn đầy phấn khích, rõ ràng họ không ngờ rằng Trần Triệu Dương sẽ xuất hiện ở đây, anh đúng là vị cứu tỉnh của họ.
Đôi mắt của Phạm Thanh Thanh tràn đầy tia sáng lấp lánh, vừa rồi cô ta còn nhắc tới Trần Triệu Dương, không ngờ anh lại xuất hiện, quá thần kỳ!
“Tôi sẽ ngăn cản hắn, anh kèm ba bọn họ!”, Fujiwara Yuma biết chuyện lần này trở nên khó giải quyết rồi, tên này có sức mạnh rất kinh khủng, ông †a không phải đối thủ, phải nghĩ cách khác.
“Ông muốn ngăn cản tôi sao? Ông định lấy gì ngăn cản tôi đây? Có ngăn nổi tôi không?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, bình tĩnh nói.
Hai người bọn họ không ngờ nói nhỏ như vậy mà đối phương cũng nghe thấy.
“Ra tay đi!", Fujiwara Yuma hừ lạnh một tiếng, sau đó lao về phía Trần Triệu Dương, cùng lúc đó, Akutagawa Naoya cũng lao về phía Phạm Thanh Thanh cách gã ta gần nhất.
“Đã nói rồi, ông không cản nổi tôi đâu!”, Trần Triệu Dương lắc đầu, cơ thể tránh được đòn tấn công của Fujiwara Yuma trong chớp mắt. ngay sau đó đến trước mặt Akutagawa Naoya, đá gã ta ra ngoài bằng một cước.
“Đáng chết, kẻ mạnh như thế này từ đâu ra vậy? Long Tổ của thành phố Long Hải không có lấy một người như thế đâu!”, thấy sức mạnh của Trần Triệu Dương mạnh mẽ như vậy, sắc mặt của hai bọn họ trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào Trần Triệu Dương.
“Vừa rồi tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nhưng đáng tiếc, các người lại không nắm bắt”. Trần Triệu Dương lười giả vờ với bọn họ, lập tức đột nhiên xông đến phía hai người.
“Liều mạng thôi!”, hai người bọn họ biết, nếu không liều một phen, e rằng sẽ mất mạng.
“Liều mạng, cũng phải có vốn để liều mạng, hai người thật sự quá ngây thơi”. Thấy hai người bọn họ tỏ ra liều mạng, Trần Triệu Dương lại khinh thường chế nhạo, sau đó dùng sức đập về phía hai người bọn họ.
“Vù..”, đúng lúc đó, Akutagawa Naoya đạp vào lưng Fujiwara Yuma, còn bản thân gã ta thì điên cuồng lao ra ngoài.
. “Khốn nạn!”, Fujiwara Yuma bị người kia đá, lập tức tức giận nhưng lửa giận của ông ta không kéo dài được bao lâu là đã bị một bàn tay của Trần Triệu Dương đập vào đầu, còn chưa kịp kêu lên đã ngã xuống đất, không một tiếng động.
“Anh Trần, tha cho ông một mạng đi”. Thấy động tác của Trần Triệu Dương, Phạm Thanh Thanh bỗng chốc kêu lên.
“Hừ!", Trần Triệu Dương hừ một tiếng, không trả lời, sau đó anh đuổi theo Akutagawa Naoya.
Ngay khi hai người Phạm Thanh Thanh nghĩ Akutagawa Naoya đã trốn thoát, một vật nặng rơi xuống sàn.
“Lần này hắn không chết”, Trần Triệu Dương bình tĩnh nhìn Phạm Thanh Thanh rồi nói.
Anh nghĩ, đám sói xa lạ này bị giết chết thì tốt, cần gì phải nhân đạo với chúng?
“Được rồi, bảo chú Vinh đến đây!”, Trần Triệu Dương cởi trói cho hai bọn họ, sau đó kiểm tra vết thương của hai người, nhận ra bọn họ không có quá nhiều thương tích, cũng không cần anh ra tay chữa trị.
“Gì cơ? Anh bảo là chú Vinh cũng tới á? Không phải chú Vinh đã bị thương chết rồi sao?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, hai người bọn họ vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên hỏi.
“Có tôi ở đây, dù ông ấy còn một hơi thở cuối cùng, cũng không thể chết được”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, vẫn còn canh cánh về câu nói kia của Phạm Thanh Thanh.