Nghe được lời nói của Trân Triệu Dương, chú Vinh chợt kích động, nhưng ông ấy biết thực lực của anh, nếu anh thực sự ra tay thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói”, Trần Triệu Dương không còn cho chú Vinh cơ hội phản bác, anh xoay người bước ra ngoài.
Chú Vinh ngây người ra, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi xuống xe, cả hai lái xe về phía ngoại ô thành phố.
Trên đường đi, Trần Triệu Dương đã biết được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra hai ngày trước Phạm Thanh Thanh đã nhận một nhiệm vụ. Họ cứ tưởng đó là nhiệm vụ thường lệ nhưng không ngờ rằng cô ta lại vô tình đạt được một thứ, mà một số kẻ bí ẩn vì muốn cướp thứ này mới truy đuổi theo đến căn cứ của bọn họ.
“Rốt cục là thứ gì vậy?”, Trần Triệu Dương tò mò hỏi.
“Thực ra tôi cũng không biết, tôi chỉ biết chuyện này có liên quan đến sự an nguy của một số người. Nó được ghi lại trong USB. Tiếc là chuyện này đã xảy ra trước khi tôi kịp kiểm tra nó”, chú Vinh lắc đầu, không hề nói trắng ra mọi thứ.
“Ừm”, Trần Triệu Dương gật đầu, dù sao anh cũng không phải là người của Long Tổ, người ta cũng không thể nói hết cho anh biết được.
Sau khi đến ngoại ô thành phố, nơi này vô cùng hoang vắng, một ngôi làng được bỏ hoang, mà thiết bị định vị trên đám người Phạm Thanh Thanh được hiển thị ở đây.
Xe không thể lưu thông qua được, sau đó hai người họ vứt xe lại và lao nhanh về phía trước. Mặc dù chú Vinh cố gắng lắm mới có thể theo kịp bước chân của Trần Triệu Dương, nhưng dần dần cũng bị bỏ lại phía sau, điều này khiến ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phải biết là mặc dù thực lực của ông ấy không mạnh lắm nhưng thân pháp và tốc độ của ông ấy chắc chản rất giỏi, nhưng dù vậy, vẫn không theo kịp bước chân của Trần Triệu Dương.
Mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương giống như một chiếc máy quét, trực tiếp quét mọi thứ mình đã đi qua và tìm thấy một số dấu vết.
“Tổng cộng có mười người, hai người bước đi nguệch ngoạc chắc là của đám người Vu Hòa Vĩ, một người còn lại dấu vết rất sâu thì là Trương Hàng bị người khác kéo đi”, Trần Triệu Dương dừng lại nói.
“Phù...”, chú Vinh lúc này rốt cục cũng đuổi kịp tới, không ngừng thở hổn hển, biết Trần Triệu Dương đã tìm ra dấu vết, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thế này đi, tôi đi tới phía trước xem có phát hiện ra thứ gì khác không, ông ở phía sau cũng thử tìm có gì không”, Trần Triệu Dương vừa dứt lời thì bóng dáng cũng mất hút.
Đương nhiên là anh không kỳ vọng vào chú Vinh có thể tìm thấy bất cứ điều gì, với khả năng nhìn xuyên thấu của anh, không có manh mối nào có thể che giấu được anh.
Đơn giản là anh cảm thấy chú Vinh đi quá chậm rồi!
Trần Triệu Dương tự mình đi sẽ nhanh hơn, liên tục nhảy qua những ngôi nhà làng đổ nát đấy.
Nhìn thấy tốc độ của Trần Triệu Dương, chú Vinh đột nhiên cảm thấy thật thất bại, ông ấy sớm đã ước lượng được sức chiến đấu của Trần Triệu Dương rồi, nhưng nhìn phong độ hiện tại của anh, e rằng thực lực của anh còn mạnh hơn nhiều.
Đúng lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên từ xa phóng đến.
“Suyt... Bọn họ đang ở một cái hầm phía trước, chúng ta hãy lặng lẽ đi tới”, Trần Triệu Dương liền nói sau khi trở về.