“Ban đầu khi xông xáo vào trong thế giới ngầm, chúng ta còn tự cho là mình hơn người, coi là chỉ cần dựa vào khả năng của chúng ta thì dù thế giới to đến thế nào cũng có thể xông xáo, nào ngờ vừa quay về Hoa Hạ thì lại thiệt hại nặng như vậy, đúng là một cú đánh nặng nề!”, năng lực của Cẩu Tử vốn không tồi, thế nhưng từ đầu đến cuối lại không chống đỡ được mấy chiêu dưới tay những võ giả này, điều này khiến cậu ta bị đả kích.
“Đúng vậy, tôi đã muốn rửa tay gác kiếm rồi!", "Tật Phong cũng không nhịn được mà chửi bậy.
“Đại ca này, điểm quan trọng là tất cả những người này có thể tránh được cả viên đạn, tất cả chúng ta đều dựa vào vũ khí nóng, nếu như ngay cả đạn cũng không có tác dụng, vậy thì chúng ta không có đất dụng võ rồi!", lúc này Ưng Chuẩn cũng không nhịn được, xen vào nói.
Nghe bọn họ cứ tôi một câu anh một câu chửi bậy, Trần Triệu Dương không nói nữa, để bọn họ xả hết những buồn bực trong lòng.
“Xong chưa? Nếu như xả xong rồi, vậy thì nói cho tôi nghe dự định tiếp theo của các cậu đi”, Trần Triệu Dương không vội vàng khuyên bọn họ mà hỏi dự định của bọn họ.
“Còn tính toán gì được nữa, từ khi anh rời khỏi Huyết Lang thì nó chỉ còn trên danh nghĩa, không phải chúng em đang định tới nhờ cậy anh sao! Anh sẽ không ghét bỏ chúng em vô dụng mà không muốn thu nhận chúng em đấy chứ?”, Hắc Kiện nhún vai, sau đó nói đùa.
“Nếu như trong vòng nửa năm nữa mà các cậu đạt tới cảnh giới võ giả thiên tiên, tôi sẽ cho các cậu tiếp tục đi theo tôi, băng không các cậu rửa tay gác kiếm đi là vừa”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nói.
Lúc đầu còn đang thảnh thơi nói chuyện, sau khi nghe Trần Triệu Dương nói xong, bọn họ lập tức trở nên yên lặng.
Mặc dù bọn họ không biết cái gì gọi là võ giả thiên tiên, nhưng bọn họ biết đây là ranh giới cuối cùng của Trần Triệu Dương.
Ở chung với Trần Triệu Dương nhiều năm như. vậy, bọn họ đã hiểu Trần Triệu Dương rất rõ.
Chắc chắn những lời nói này của Trần Triệu Dương không phải lời nói đùa mà rất nghiêm túc.
Mặc dù không biết vì sao Trần Triệu Dương vừa gặp đã phũ phàng như vậy, nhưng bọn họ biết, bọn họ đã từng là chiến hữu, bọn họ có thể giao toàn bộ phần sau lưng cho người anh em từng trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết như đối phương, chắc chắn Trần Triệu Dương sẽ không bao giờ hại bọn họ.
“Không thành vấn đề, chỉ là võ giả thiên tiên thôi mà”, bản thân Cẩu Tử là một kẻ điên cuồng với việc đánh đấm nên tất nhiên là đồng ý ngay.
“Võ giả thiên tiên có thể đánh bại được cái tên mũi đỏ kia sao?”, Tật Phong nghĩ đến trước đó thậm chí mình không hề có năng lực đánh trả cái tên mũi đỏ Hồng Thịnh, lúc này nghiêm túc hỏi.
“Một tay là có thể đánh ngã ông ta”, Trần Triệu Dương nói một cách chắc nịch.
“Thế thì không thành vấn đề”, Tật Phong nhìn Cẩu Tử rồi sau đó nói một cách hết sức khẳng định.
“Nếu bọn họ đã không có ý kiến gì, tất nhiên em cũng không có ý kiến. Em cũng không muốn lần sau lúc đối chọi với võ giả sẽ bị đánh thành như vậy”, Ưng Chuẩn cũng lên tiếng.
Ba người bọn họ đều đã tỏ rõ thái độ, chỉ còn lại mình Hắc Kiện.
“Các cậu nhìn tôi làm gì? Các cậu đều đã đồng ý rồi, tôi còn chối được sao? Tôi cũng đồng ý, không phải chỉ là võ giả thiên tiên thôi sao, không cần nửa năm, chỉ cần hai tháng là đủ rồi”, Hắc Kiện tỏ vẻ không thèm quan tâm chuyện cỏn con này.
Nghe Hắc Kiện nói thế, Trần Triệu Dương cũng vui vẻ hẳn lên.
Cái tên này là một cao thủ trong giới hacker, cho tới nay vẫn là một kẻ tự cao tự đại, nếu như cậu ta biết võ giả thiên tiên là cái gì, chỉ sợ cậu ta sẽ không còn tự tin một cách mù quáng như thế nữa.
Trần Triệu Dương có thể bước vào cảnh giới võ giả thiên tiên chỉ trong nửa năm là do anh có nơi chứa đựng linh khí phong phú như hồ Lộc Minh, lại có thêm công pháp trong đầu mình, tất nhiên chủ yếu là do anh tự mày mò ra.