Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 849




“Chàng trai này, cậu nói chuyện thật thú vị. Nơi này của chúng tôi toàn là đàn ông ra ra vào vào, đều tâm tuổi các cậu. Cậu muốn tìm ai đây?”, một người phụ nữ khác muốn nói cái gì đó, lại bị người lớn tuổi hơn ở bên cạnh kéo một cái, sau đó người ấy lại trêu chọc Tật Phong. 

Chỉ có điều, trong mắt bà ta cũng để lộ ra sự cảnh giác.

“Chính là một tên kiểu hay ru rú trong nhà và một tên như khối băng cùng nhau vào đây”, Cẩu Tử ở bên cạnh hơi không kiên nhẫn nói.

“Xin lỗi nhé, chúng tôi chưa từng gặp bọn họ. Nếu hai người không phải tới đây để giúp các chị em mua bán thì xin mời đi cho”, sắc mặt người phụ nữ đột nhiên trở nên lạnh lếo, sau đó thẳng tay đuổi người.

“Bọn họ ở ngay đây thôi, mau đưa chúng tôi đi tìm bọn họ đi”, Tật Phong hơi sốt ruột, tức giận nói.

“Tôi thấy hẳn là các người tới đây gây chuyện. Được, các người chờ đó cho tôi”, sắc mặt của người phụ nữ hơi lớn tuổi kia thay đổi, hô lên: “Các chị em, ra ngoài đi, có người đến gây sự”.

Bà ta vừa hô lên, ngay sau đó, bốn năm người phụ nữ trong tay mang theo các loại “vũ khí” lao ra.

Tật Phong và Cẩu Tử lập tức ngây người ra, hơi đờ đẫn nhìn vũ khí mà những người phụ nữ này cầm.

Gậy gãi ngứa, chổi, cây lau nhà, còn có người thậm chí còn cầm cả lưới đánh cái, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ sợ là làm thế để dùng như một cái búa.

“Các chị đừng hiểu lầm, chúng tôi không có ác ý. Hai người kia là người quen của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không đến đây để gây chuyện”, Tật Phong dù gì cũng phản ứng nhanh hơn một chút, nhẹ nhàng nói.

“Rất xin lỗi, ở chỗ này của chúng tôi không có ai khác, chỉ có mấy người phụ nữ mà thôi. Mau đi ra ngoài đi, nếu thật sự không ra ngoài thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát”, người phụ nữ hơi lớn tuổi kia lạnh lùng nói, hiển nhiên là không tin lời Tật Phong.

“Ra ngoài”.

“Mau đi ra ngoài đi”.

Những người phụ nữ khác nghe xong cũng xông tới, vũ khí trong tay bọn họ đánh tới tấp xuống người Tật Phong và Cẩu Tử.

Tật Phong và Cẩu Tử là hai kẻ có bản lĩnh, thế nhưng dưới sự tấn công như vậy của những người phụ nữ này, hai người bọn họ đã thua trận, bị đuổi ra ngoài.

“Đại ca, thất bại”, Tật Phong và Cẩu Tử ủ rũ gục đầu, vẻ mặt buồn bực nói.

“Đúng là quá xấu hổ, tránh sang một bên cho tôi”, Trần Triệu Dương nhìn dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ, lập tức giận dữ mà không có chỗ xả, đá cho mỗi người một cái, sau đó anh tự mình đi vào trong.

“Ừm”?”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy gì đó, quay đầu nhìn về phía góc đường, chỉ phát hiện ra bóng lưng của một người phụ nữ. Trần Triệu Dương vốn định dùng ánh mắt xuyên thấu để kiểm tra xem thế nào, kết quả là từ bên trong đã có hai cánh tay duỗi ra, kéo anh vào.

“Chàng trai này, nhìn đẹp trai quá”, sau khi Trần Triệu Dương bị kéo vào trong, anh phát hiện mình bị một đám phụ nữ vây quanh, anh nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Hắc Tử, Ưng Chuẩn, mau đi ra cho tôi”, Trần Triệu Dương không phản ứng lại với đám người đó, mở miệng hô lên một câu.

Nghe Trần Triệu Dương nói xong, sắc mặt mấy. người phụ nữ kia đột nhiên thay đổi, xem ra lại tìm hai người kia.