Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 848




“Nếu như cậu sợ chết thì cứ đợi ở đây đi, để tôi đi”, Ưng Chuẩn cưỡng ép mình chống tay lên đứng dậy, nhưng lại động phải vết thương, nên lại một lần nữa ngã xuống giường.

“Với tình trạng hiện tại của cậu sao? Còn muốn đi giết địch nữa ư? Tôi thấy cậu muốn đi chịu chết thì đúng hơn. Cẩu Tử và Tật Phong vì để phá vòng vây cho chúng ta thoát ra ngoài đã tự dâng mình tới chỗ đó. Nếu như bây giờ chúng ta cứ ngốc nghếch đi thẳng tới đó thì chẳng phải là sự cố gảng của hai người họ sẽ trở nên vô nghĩa ư?”, Hắc Kiện nghiến răng, tức giận nói.

“Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ gặp nguy hiểm sao?”, Ưng Chuẩn hơi tức giận mắng. Lúc trước nếu như mình cẩn thận một chút, sớm phát hiện ra mình bị người khác tiếp cận thì tốt, sẽ không bị thương thành như thế này.

“Thế này đi, tôi lặng lẽ quay lại xem tình hình thế nào trước. Cậu cứ ở đây dưỡng thương đi”, trong mắt Hắc Kiện lóe lên sự kiên định, sau đó cậu ta đứng dậy.

“Tôi đi với cậu”, Ưng Chuẩn nói. “Cậu đứng lên không nổi thì đi với tôi kiểu gì?

Nếu như tôi không về được thì cậu đi tìm đại ca, để anh ấy báo thù cho chúng ta. Cứ quyết định như thế đi, không cho phép phản đối”, Hắc Kiện quyết tâm, lần này bất luận thế nào thì cậu ta cũng đi.

Trước kia vì muốn đưa Ưng Chuẩn đến nơi an toàn cho nên mới tạm thời tách khỏi mọi người. Hiện tại cũng coi như đã an toàn rồi, thế nên cậu ta phải đi.

“Hai vị thật sự không cần phục vụ sao?”, ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng gõ cửa, một giọng nói nũng nịu truyền tới.

“Không cần, không đủ tiền à?”, giọng nói của Hắc Kiện vô cùng không thân thiện, rất lạnh lùng.

“Đủ, đủ, vậy tôi sẽ không quấy rầy chuyện tốt của hai vị nữa, hi vọng hai vị kiềm chế một chút”, giọng nói ở bên ngoài có hơi thất vọng.

“Thật sự là kì lạ, hai người đàn ông cao to tìm đến chỗ này mà lại ở riêng trong phòng, sao vậy, có chuyện gì ư?”, giọng nói nũng nịu kia giảm bớt âm lượng, nhỏ giọng thầm thì.

Trong phòng, hai người Hắc Kiện và Ưng Chuẩn đều có thính giác vô cùng nhạy, đương nhiên là cũng nghe thấy những lời này, nhất thời, hai người đều cảm thấy rất tức giận, bọn họ muốn lao ra ngoài để giải thích. 

Mà ở bên ngoài, Trần Triệu Dương thông qua ánh mắt xuyên thấu, nhìn thấy khẩu hình khi đang nói của người phụ nữ kia, lập tức không nhịn được mà phá lên cười.

Không ngờ rằng Ưng Chuẩn bình thường lạnh như băng lại bị người khác hiểu lầm thành đồng tính, thật sự là quá tổn thương sự kiêu ngạo của cậu ta.

“Đại ca, anh cười cái gì thế? Hai người bọn họ sẽ không thật sự ở bên trong chứ? Tốt lắm, hai người này lại dám chạy tới nơi như thế này, thật sự là tức chết tôi”, Tật Phong hơi thở hổn hển nói.

“Cậu đúng là ngu hết chỗ nói, ngụy trang đó, quên rồi sao? Nơi như thế này mới là chỗ an toàn nhất", Cẩu Tử ở bên cạnh lại đập cho Tật Phong một cái, tức giận nói.

“Lại đánh tôi, đầu óc tôi sắp không dùng được nữa rồi đấy”, Tật Phong kêu đau một tiếng, sau đó tức giận đáp.

“Thôi, đừng làm ồn, đi vào bắt hai người bọn họ ra đi”, Trần Triệu Dương vội vàng ngăn cản hai người này. Nếu như không ngăn cản hai người này thì bọn họ có thể cãi nhau cả tiếng đồng hồ liền.

“Đại ca, anh có chắc là để cho bọn em đi vào không? Thế này không tốt lắm đâu? Cho tới bây giờ  tôi chưa từng bước chân vào những nơi như thế này”, Tật Phong hơi chần chờ, sau đó cẩn thận nói.

“Bảo cậu đi thì đi, chẳng lẽ cậu còn muốn tôi đi vào sao? Nhanh”, nghe Tật Phong nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức trừng mắt, sau đó đá một phát vào mông Tật Phong.

Cẩu Tử ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì vội ngậm miệng lại, nuốt hết những lời định nói xuống.

Sau đó hai người bọn họ đi vào trong, vừa mới vào đã thấy có hai người phụ nữ trang điểm vô cùng đậm bước tới, vây quanh Tật Phong và Cẩu Tử.

“Hai chàng trai này nhìn đúng là đẹp trai quá, các cậu thích chị em nào của chúng tôi rồi?”, trong đó có một người phụ nữ hơi lớn tuổi chút dịu dàng hỏi.

“Cái đó, chúng tôi đến tìm người. Có phải vừa nãy có hai người đàn ông tầm tuổi chúng tôi vừa vào đây không?”, Tật Phong hơi không chịu nổi, vội lùi về sau hai bước, sau đó lúng túng hỏi.