Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 840




“Đồ khốn, mày muốn chết à”, đôi mắt của Hồng Thịnh loé lên tia hung ác, sau đó túm lấy Tật Phong lên, điên cuồng gào thét.

“Đúng vậy, tôi muốn chết đấy, giết tôi đi. Nhưng cuộc sống sau này của các người phải cẩn thận một chút, không chừng ngày nào sẽ đó có viên đạn bắn tỉa sẽ xuyên qua đầu các người đấy”, Tật Phong ho ra một ngụm máu tươi, sau đó ánh mắt dữ tợn nói với ông ta.

Nghe Tật Phong nói vậy, mười mấy tên võ giả có mặt tại đó đều ngơ ngác nhìn nhau.

Nghĩ tới trước đó, hàng chục tên võ giả bọn họ bao vây tiêu diệt bốn người này, kết quả chết hết mười mấy tên võ giả. Đa phần đều là chết do súng bắn tỉa, nếu không phải họ phòng bị, e là cũng chẳng còn lại bao nhiêu người.

Tuy võ giả không mặn mà với vũ khí nóng, nhưng là người hiện đại, dĩ nhiên biết sự lợi hại của vũ khí nóng, nhất là loại súng bản tỉa, đây chính là khắc tinh của đám võ giả này.

Một viên đạn cách đó vài trăm mét đã giải quyết được họ.

Tuy đám võ giả cao cấp này có dự đoán trước sự nguy hiểm nhưng cũng không thể ngày nào cũng đề phòng, vậy làm sao họ sinh hoạt được chứ? 

Nghĩ tới đây, đám võ giả có mặt nảy sinh tâm lý sợ hãi, vẻ mặt của ai nấy cũng u ám.

“Tên nhãi ranh, tới lúc này rồi mà còn cứng miệng nữa”, Hồng Thịnh cũng khá sợ hãi, nhưng là người mạnh nhất trong đám võ giả này, ông ta không thể rụt rè, lập tức hung hãn lên tiếng.

“Tìm một lưới đánh cá tới cho tôi”, đột nhiên trong mắt của Hồng Thịnh loé lên tia mang rợ, ông ta bèn dặn dò người đi tìm lưới đánh cá.

“Hồng gia, ông xem cái này có được không?”, lập tức có tên võ giả muốn lấy lòng Hồng Thịnh nên nhanh chóng kéo lưới đánh cá từ bên cạnh tới nịnh hót nói với ông ta.

“Không sai, tên nhóc này rất có tiền đồ”, thấy lưới đánh cá được đưa tới, Hồng Thịnh liền khen ngợi.

Nghe ông ta khen như vậy, tên kia đột nhiên vui mừng hẳn ra.

Còn những tên võ giả khác thì cảm thấy khó chịu, sớm biết vậy thì động tác nhanh nhẹn hơn một chút rồi.

“Tên nhãi ranh, xem ra mày chịu đau cũng giỏi đấy. Nếu tao kêu mày nói ra đồng bọn của mình đang ở đâu, chắc chăn mày sẽ không nói đúng không?”, Hồng Thịnh cúi người xuống, cười híp mắt nhìn sang Tật Phong và hỏi.

“Ông muốn biết chiến hữu của tôi ở đâu từ miệng tôi à, đi mà năm mơ đi”, Tật Phong hừ lạnh, sau đó mắt nhìn sang chỗ khác.

“Rất tốt. Tao chính là thích vẻ cứng đầu này của mày. Tao có một thói quen không tốt, chính là thích giày vò tên cứng đầu cho đến khi xương cốt nhữn ra, hy vọng mày có thể chịu được sự tra tấn của tao, nếu không thì không còn gì thú vị nữa”, vẻ b3nh hoạn hiện lên trong mắt của Hồng Thịnh, ông ta li3m môi của mình, dáng vẻ mong mỏi lên tiếng.

“Có bản lĩnh thì cứ nhắm vào ông đây. Nếu ông đây có kêu lên một tiếng thì chính là kêu ông nội của ông”, thấy dáng vẻ bi3n thái của Hồng Thịnh, "Tật Phong lại cười lạnh lùng, không hề chịu thiệt thòi.

“Ha ha... rất tốt, nhất định phải duy trì trạng thái này. Nếu không thì không còn gì thú vị nữa”, Hồng Thịnh cười lớn và nói.

“Không biết mày có từng nghe tùng xẻo chưa? Cách tùng xẻo của tao hơi không giống người khác cho lắm. Nơi này, có một lưới đánh cá, trên lưới đánh cá có nhiều lỗ nhỏ, chút nữa tao sẽ cởi hết đồ của mày ra, sau đó dùng lưới đánh cá trói lại”. 

Nói tới đây, trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia lạnh lùng khát máu.

“Mấy cái lỗ nhỏ trên lưới đánh cá sẽ ghìm thịt của mày lại, chỗ tao đúng lúc có một con dao nhỏ, lóc từng miếng thịt của mày trong từng lỗ nhỏ trên lưới đánh cá ra, mày cảm thấy mình có thể chịu được mấy dao?”

Sau khi nói xong, Hồng Thịnh lại cất tiếng cười u ám.