Nhà họ Quý không chỉ là một gia đình chạm khắc ngọc mà còn bắt đầu kinh doanh các loại ngọc, tuy nhiên, một khi một nghệ nhân trở thành một doanh nhân, tay nghề giảm sút và tính cách cũng thay đổi theo, không còn là một người thợ thủ công đơn thuần nữa.
Một khi một gia đình như vậy có mong muốn, nghĩa là nảy sinh dục vọng, chắc chắn sẽ bị điều khiển bởi những người khác.
Và công ty đồ trang sức của Phương Minh Sinh là công ty mà gia đình họ Quý có mối quan hệ hợp tác sâu sắc, nhưng có vẻ như Phương Minh Sinh không hài lòng lắm.
"Chủ tịch Phương, anh đến rồi, mau vào trong đi", Quý Chiêm Quân bước nhanh tới cười nói.
"Hóa ra là chủ tịch Quý. Tiệc sinh nhật của bố anh Quý tôi nhất định phải đến, đây là quà của tôi gửi đến chú Quý. Tôi đặt nó ở đây trước”, Phương Minh Sinh vừa vẫy tay, sau lưng có người đưa ra một hộp quà rất sang trọng.
“Chủ tịch Phương, ý của anh là gì?”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy hành động của Phương Minh Sinh, trong lòng có nghỉ hoặc bối rối hỏi.
"Không có ý gì, xem ra tôi không đủ tư cách bước chân vào cổng nhà họ Quý", Phương Minh Sinh nói nhẹ.
“Anh Phương đang nói đùa, nếu anh không đủ tư cách thì còn ai đủ tư cách?”, Quý Chiêm Quân thần sắc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười nói.
“Hừ, cô chủ của chúng tôi còn không vào được, anh cho rằng tôi có thể vào được sao?”, Phương Minh Sinh cười một cái, sau đó đứng bên cạnh Tuyên Hoàng như Đổng Thiên Hải trước đó.
Nhìn thấy cảnh này, ba người nhà họ Quý đều chết lặng, không ngờ Tuyên Hoàng lại có thể có quan hệ nhiều như vậy, không lẽ họ biết Tuyên Hoàng là con cháu nhà họ Tuyên sao? Cho nên mới đi theo.
Tuy nhiên, nhà họ Tuyên đã lâm vào cảnh sa cơ, không còn chỗ để phát triển thêm nữa, có ngu cũng biết lúc này còn không thể hợp tác với nhà họ Tuyên chứ đừng nói là xem là chủ.
Đây vẫn chưa phải là điều khiến ba người họ Quý tuyệt vọng nhất, sau đó mấy vị đức cao vọng trọng của thành phố Đông Hải lại đến, hoặc là người đứng đầu của một số lĩnh vực và ông chủ của các công ty niêm yết.
Mà những người này cũng không ngoại lệ, vừa tặng quà, sau đó liền đứng ở phía sau Tuyên Hoàng, giống như đã bàn bạc từ trước.
Điều này khiến Quý Chiêm Quân hoảng sợ, ông †a có thể thấy trước rằng nếu chuyện này không được xử lý đúng cách thì nhà họ Quý chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, sợ rằng đến lúc đó nhà họ Quý sẽ thực sự kết thúc.
Những người hóng hớt xung quanh đều rất phấn khích, cốt truyện có thể nói là tréo ngoe, không ai có thể nghĩ rằng Tuyên Hoàng vốn yếu thế cuối cùng lại trực tiếp đè bẹp nhà họ Quý.
Vốn dĩ họ cho rằng Tuyên Hoàng là người ăn bám nhà họ Quý, không ngờ ngược lại, xuất thân của Tuyên Hoàng này còn mạnh hơn cả nhà họ Quý, người ta sao có thể ăn bám được nhà họ Quý được?
“Những...những người này không phải là anh tìm đến đấy chứ?”, Nam Cung Yến vốn vẫn đang lo lắng cho Tuyên Hoàng nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hỏi.
"Anh không tìm những người này, nhưng có lế họ được anh Tăng tìm đến. Không ngờ anh ta lại làm phô trương đến vậy".
Trần Triệu Dương bất lực läc đầu, anh chỉ vừa nói với anh Tăng một câu, nhưng cũng không bảo anh ta làm thành thế này.
Có điều, hiệu quả như nhau, bằng cách này, anh muốn xem thử còn ai dám làm trò khỉ gì nữa.
Quý Chiêm Quân lúc này sắc mặt xanh mét, rất nhiều người có địa vị cao lại gọi Tuyên Hoàng là cô chủ, đây chỉ đúng là đánh vào mặt Quý Chiêm Quân ông ta, đánh vào mặt nhà họ Quý.
Suy cho cùng, Quý Chiêm Quân vừa nói xong, bắt Tuyên Hoàng lạy ba lạy trước khi vào nhà Quý.
Tuyên Hoàng lúc này mới bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Trần Triệu Dương, nếu ai có thể làm được chuyện này, thì chỉ có Trần Triệu Dương.