Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 801




Tất nhiên đây chẳng phải là nguyên nhân khiến Trần Triệu Dương chú ý đến con hổ băng gốm này. Nguyên nhân chính là có sát khí tản ra từ con hổ bằng gốm này

Ông lão trông có vẻ rất có hứng thú với con hổ bằng gốm này. Thể chất của người già vốn đã yếu, nhiều bệnh, nếu bị sát khí này thấm vào cơ thể, e là không quá bao lâu nữa ông lão này sẽ xảy ra chuyện.

Tấm lòng “thầy thuốc như mẹ hiền” trỗi dậy, Trần Triệu Dương lập tức bước đến.

“Thứ này có hơi quỷ dị đấy, sao vậy? Ông thích nó à?”, Trần Triệu Dương lên tiếng hỏi.

“Hả? Gậu nói thử xem, quỷ dị chỗ nào?”, ông lão. tóc bạc đang quan sát con hổ bằng gốm trong tay, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông lập tức quay đầu lại nhìn, khó hiểu hỏi.

“Nếu ông đã nhìn con hổ này nãy giờ chắc ông cũng biết bình thường hổ bằng gốm đều được dùng để trấn gia trạch. Người xưa nói có hổ trấn nhà, quỷ sẽ không đến”, Trần Triệu Dương nói tác dụng trấn nhà giữ cửa.

“Chàng trai có mắt nhìn đấy. Đúng vậy, hổ trấn nhà giữ cửa của tôi tuyệt đối là đồ cổ, nếu không phải trong nhà đã tới mức đói không có gì ăn thì tôi cũng không nỡ lấy ra”, người bán hàng trợn mắt, sau đó tỏ vẻ đau khổ nói.

“ồ? Ý của anh là con hổ băng gốm này là do tổ tiên của anh truyền lại à?”, Trần Triệu Dương đang muốn nói tiếp nhưng không ngờ người bán hàng này lại nói như vậy khiến Trần Triệu Dương có cảm giác dở khóc dở cười.

“Phải, đây thật sự là của tổ tiên nhà tôi truyền lại”, người bán hàng đó chắc chắn nói.

“Vậy mạng của người nhà anh cũng lớn lắm”, Trần Triệu Dương trêu người bán hàng một câu, sau đó không thèm để ý đến ông ta.

“Đúng vậy, đây quả thật là hổ trấn nhà giữ cửa, có gì không đúng sao?”, ông lão đó không chen vào. cuộc đối thoại giữa người bán hàng và Trần Triệu Dương. Đợi khi hai người nói xong, ông mới lên tiếng.

“Nếu ông lão đã biết đây là hổ trấn nhà giữ cửa thì nên biết nếu mắt nhìn của ông lão không chính xác thì không thể trấn được nhà cửa đâu. Ông nhìn  thẳng vào hai mắt con hổ bằng gốm này xem có gì không đúng không”, Trần Triệu Dương đã nói đến vậy, nếu đối phương không hiểu thì anh cũng hết cách.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông lão biến sắc, sau đó cầm kính lúp lên cẩn thận quan sát mắt con hổ này.

Sau khi quan sát, sắc mặt ông tái nhợt vội vã đặt con hổ bằng gốm xuống quầy hàng, sau đó nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dáng vẻ sợ hãi tránh không kịp.

Người bán hàng há hốc mồm. Chuyện gì vậy?

Vừa rồi không phải còn nói đây là hổ trấn giữ nhà cửa à, giờ sao lại làm như trên con hổ này có thuốc độc vậy?

“Ông lão, nếu ông đã chọn hổ trấn nhà giữ cửa tổ truyền này của tôi thì tôi sẽ ra đúng giá cho ông, ba trăm ngàn. Giá này tuyệt đối không hề cao so với món đồ cổ như hổ trấn nhà giữ cửa này”, người bán hàng không muốn để mất khách hàng vội vã nói, đồng thời hung dữ trừng mắt với Trần Triệu Dương bên cạnh.

“Cái tên lừa đảo này, nói như vậy cũng không sợ bị sét đánh. Nói thật với cậu nhé, con hổ trấn nhà giữ cửa này của cậu không chỉ không trấn được nhà mà ngược lại còn trở thành hổ chiêu hồn”.

“Cậu nói con hổ này là tổ tiên nhà cậu dùng để giữ nhà cửa, như chàng trai này nói nhà cậu không bị diệt hết thì đã là một kỳ tích rồi, mạng người nhà cậu cũng cứng lắm”.

Ông lão vẫn có chút hiểu biết với mấy món đồ này, Trần Triệu Dương vừa nhắc ông đã hiểu nên lập tức quát người bán hàng nọ.