“Tôi xin lỗi, vì thỏa thuận bảo mật nên tôi không thể nói chuyện ra này được”, dường như Vu Hòa Vĩ cảm thấy như vậy không lịch sự nên vội vã nói xin lỗi.
“Không sao, đó là chuyện của các anh!”, Trần Triệu Dương không để tâm, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Lần thứ hai trị liệu thuận lợi hơn lần thứ nhất nhiều, sắc mặt Trương Hàng tốt hơn lần trước, hô hấp nhịp tim đều mạnh mẽ, lưu loát hơn trước, hiển nhiên cách trị bệnh của Trần Triệu Dương rất có hiệu quả.
“Thêm một lần chữa trị cũng là ổn, khi các chức năng cơ thể của cậu ta hồi phục ổn định thì có thể tiến hành trị liệu lần ba”, sau khi kết thúc đợt trị liệu lần hai, Trần Triệu Dương cho họ một tin tức giúp họ yên tâm hẳn.
“Tốt quá rồi, thật sự cảm ơn anh!”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ba người lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
“Không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là giao dịch. Bây giờ tôi đã trị liệu lần thứ hai xong rồi, có phải nên nói cho tôi biết vài thứ rồi không?”, Trần Triệu Dương nhướng mày hỏi.
“Giao dịch gì?”, chú Vinh sửng sốt hỏi.
Phạm Thanh Thanh bên cạnh biến sắc, không dám nhìn chú Vinh.
“Nói cho tôi biết những gì tôi muốn biết, giao. dịch đã đến bước này rồi, nếu các người không nói cho tôi thì tôi sẽ không chữa trị nữa, cậu ta sẽ không chỉ dừng lại ở trạng thái thực vật thôi đâu”, Trần Triệu Dương cười mỉa, vẫn không ai dám thất hứa với anh đâu
“Khụ khụ... cái đó, vừa rồi tai tôi hơi ù nên tôi phải đi ngoáy tai chút, sao tự dưng lại không nghe được gì thế nhỉ?”, chú Vinh bỗng tỏ vẻ khó hiểu, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.
Thấy bộ dạng của ông ta, Trần Triệu Dương cũng không khỏi thầm nghĩ cái cớ này cũng qua loa lắm đấy.
Phạm Thanh Thanh và Vu Hòa Vĩ thở phào, phải biết đây là làm trái với quy tắc. Cũng may chú Vinh không truy cứu, hiển nhiên ngầm cho phép hành động của họ.
“Tôi đã điều tra được một ít, đó là thế lực đến từ thủ đô”, không còn lo lắng băn khoăn nên Phạm Thanh Thanh nói.
“Tôi biết điều này, nói những cái tôi không biết ấy, cậu ấm kia là ai?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng hừ một tiếng đầy bất mãn. Lúc thẩm vấn những người đó, anh đã biết tin tức này rồi.
Nhưng Phạm Thanh Thanh lại lấy tin tức này để lừa gạt anh, cô ta cho rằng anh dễ tính lắm sao?
“Anh... anh biết?”, nghe Trần Triệu Dương nói, sắc mặt Phạm Thanh Thanh hơi thay đổi. Cô ta không ngờ Trần Triệu Dương đã biết chuyện này, hơn nữa còn biết trong đó có một cậu ấm nữa.
“Hừ, đây là lần đầu tiên nhưng tôi cũng mong sẽ là lần cuối cùng! Đừng lừa gạt tôi, nếu không cô biết hậu quả rồi đấy”, Trần Triệu Dương lại hừ một tiếng, không hề khách sáo cảnh cáo.
“Anh Trần yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng điều tra, đảm bảo không khiến anh thất vọng”, Phạm Thanh Thanh biết những gì mình điều tra được không khác với những gì Trần Triệu Dương đã biết là mấy nên không cần nói ra nữa.
“Tốt nhất là vậy!”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó đi ra ngoài.
Trị liệu xong cho Trương Hàng, Trần Triệu Dương không vội trở về mà anh tìm đến Tăng Kim Lai. Sáng nay, Tăng Kim Lai gọi đến bảo là đã làm xong chuyện trước đây anh nhờ anh ta
“Anh Trần, anh có hài lòng với hai viên kim cương tím này không?”, Tăng Kim lai lấy ra một cái hộp kim loại từ trong két sắt tại phòng làm việc, mở hộp thì lộ ra vật được đựng bên trong.
Nhìn thấy hai viên kim cương tím này, Trần Triệu Dương tỏ vẻ rất hài lòng.
Hai viên kim cương tím, viên lớn chắc khoảng năm cara, được cät gọt rất tinh xảo thành hình trái tim, vừa nhìn đã khiến người ta có cảm giác vừa sang trọng vừa bí ẩn.
Một viên khác nhỏ hơn, cũng khoảng một cara. Tuy nhỏ nhưng khá phù hợp với yêu cầu của Trần Triệu Dương, anh không muốn ngày nào cũng đeo một chiếc nhãn kim cương lớn.
“Tốt lắm, làm rất đẹp. Bao nhiêu tiền vậy, tôi chuyển cho anh!”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh vô cùng hài lòng với hiệu suất làm việc của Tăng Kim Lai.