“Tôi không rảnh”, Trần Triệu Dương không ngừng lại mà vẫn đi về phía cửa nhà.
“Anh Trần, tôi biết một tin, có lẽ anh sẽ thấy hứng thú”, ngay khi anh sắp đi mất thì Phạm Thanh Thanh đột nhiên hét lớn.
Vốn anh không muốn quan tâm đến hai người họ nhưng khi nghe thấy lời này của cô ta thì anh dừng chân lại, quay sang nhìn về phía họ.
“Nói”, Trần Triệu Dương không dư thời gian nói nhảm với họ, anh lập tức hỏi.
“Là chuyện có liên quan đến vợ anh, tôi có thể tra giúp anh thông tin liên quan đến việc lần trước cô ấy bị bắt cóc”, Phạm Thanh Thanh cắn chặt răng rồi nói.
“Hử?”, nghe thấy lời nói của Phạm Thanh Thanh thì anh lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, chuyện xảy ra lần trước anh chỉ biết được đối phương là người Kinh Thành, nhưng còn thông tin chỉ tiết hơn thi không thể tra ra được.
Lần trước may mà anh ở đó nếu không thì vợ anh đã bị người khác ám sát rồi, cho nên anh rất muốn biết được người đứng sau chuyện này là ai.
“Được, tôi giúp cô cứu người, cô tra manh mối giúp tôi, chỉ mong là cô không lừa tôi, tôi đây ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt”, Trần Triệu Dương gật đầu đồng ý với đề nghị của Phạm Thanh Thanh.
“Tất nhiên rồi, chỉ cần anh trị khỏi cho người đó giúp tôi thì những tư liệu đó sẽ được chuyển đến tay anh”, Phạm Thanh Thanh nghe thấy anh nói thế thì thở phào một hơi.
“Vậy mau sắp xếp cho tôi gặp bệnh nhân đi, bao giờ các người sắp xếp xong thì đến tìm tôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, nói xong thì anh lập tức đi vào trong biệt thự.
Thấy anh rời đi rồi thì hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dù vừa rồi Trần Triệu Dương không tạo cho họ bất kì áp lực tinh thần nào nhưng khi đứng cạnh anh thì họ vẫn thấy vô cùng căng thẳng.
“Thanh Thanh, chuyện cô vừa đáp ứng với Trần Triệu Dương thực sự là có chút lỗ mãng quá rồi, nếu mà đội trưởng biết được cô lợi dụng mạng lưới tài nguyên của Long Tổ để tra tư liệu giúp Trần Triệu Dương thì chỉ sợ cô sẽ gặp rắc rối đấy”, Vu Hòa Vĩ đứng cạnh lo lắng nói.
“Tôi biết hậu quả của chuyện này nhưng chỉ cần có một chút hi vọng thôi tôi cũng sẽ đánh cược, lế nào chúng ta cứ trơ mắt ra nhìn Tiểu Hàng trở thành một người tàn phế hay sao?”,
“Cô yên tâm, nếu chuyện này bị người khác. phát hiện ra thì tôi sẽ chịu cùng cô, 3 người chúng ta là một gia đình”, Vu Hòa Vĩ gật đầu, nói một cách quyết tâm.
“Ừ”, Phạm Thanh Thanh nhìn thấy biệt thự nơi Trần Triệu Dương đang ở thì cũng lộ ra một chút khao khát.
Sau khi Trần Triệu Dương quay lại biệt thư thì đẩy cửa ra nhưng không mở được.
“Mở cửa ra, anh là Trần Triệu Dương”, anh không ngờ khi nấy mình bảo hai người đi vào trước. lại khiến họ hiểu nhầm là có nguy hiểm.
“Anh không sao chứ? Có chuyện gì thế?”, Nam Cung Yến nghe thấy giọng anh thì lập tức mở cửa ra, thấy anh bình an vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao, chỉ là có người bị thương, muốn nhờ anh đi xem bệnh”, Trần Triệu Dương không trả lời thật câu hỏi này của Nam Cung Yến.
Anh không muốn cô biết chuyện này, cho nên không nói cho cô biết hết mọi chuyện.
“Là võ giả sao?”, Nam Cung Yến vô cùng thông minh, dù anh không nói ra hết nhưng thông qua chuyện khi nãy anh bảo hai người trốn vào trong nhà thì cô có thể đoán ra được, đối phương chắc chắn là người mang đến sự uy hiếp.
“Ừ, là võ giả, yên tâm đi, anh là bác sĩ, họ mời anh đến xem bệnh nên chắc chản sẽ khách sáo với anh”, anh biết Nam Cung Yến lo lắng điều gì nên lập tức nắm lấy tay cô, nhỏ giọng an ủi.
“Được rồi”, biết là mình không giúp được gì nên cô cũng không hỏi nữa.