“Xin lỗi, không được”, Trần Triệu Dương vẻ mặt lãnh đạm, trực tiếp từ chối.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, ánh mắt khi nhìn Trần Triệu Dương cũng trở nên phức tạp.
Đánh cũng không lại đánh, cướp lại càng không thể, nên nhất thời có chút lúng túng.
“Tôi muốn dùng cái này cứu bố của mình, làm ơn, bán cho tôi đi”, người đàn ông trung niên đột nhiên quỳ xuống đất, vô cùng đau khổ cầu xin Trần Triệu Dương.
Lúc này, Trần Triệu Dương chỉ đứng nhìn một cách thờ ơ.
Trên thế giới này có quá nhiều người đáng thương, anh không thể chữa trị từng người một được, hơn nữa dùng Thúy Linh Chi cứu người thì có thể tăng thêm bao nhiêu tuổi thọ chứ?
Đó cũng chỉ là ba bốn ngày của cuộc đời, ba bốn ngày thì có ích lợi gì?
Điều này hoàn toàn chỉ làm lãng phí cây linh dược này.
Nam Cung Yến bên cạnh do dự, nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ trên mặt đất, người này chắc chắn vì cứu người mới hạ mình như vậy. Cô đột nhiên cảm thấy có chút không kiềm lòng được.
“Hay là anh..”, Nam Cung Yến do dự, sau đó lên tiếng.
“Vợ à”, Trần Triệu Dương ngắt lời Nam Cung Yến và lắc đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến sững sờ một lúc, cô không ngờ Trần Triệu Dương lại là người như vậy.
“Cây linh dược này chẳng có ích lợi gì đối với các người cả. Cho dù tôi có đưa nó cho bố của ông dùng thì cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ của ông ấy nhiều nhất là ba ngày. Vậy ông dùng nó để làm gì chứ?”, mặc dù anh ngắt lời Nam Cung Yến, nhưng Trần Triệu Dương cũng giải thích cho mọi người hiểu.
Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, mặc dù người đàn ông trung niên vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng dù sao tâm tình cũng trở nên ổn định.
“Nếu như ông đồng ý thì có thể đưa ông ấy đến đây, tìm Tăng Kim Lai cũng sẽ tìm được tôi”, Trần Triệu Dương không muốn để ý đến người này, nhưng vợ anh đã lên tiếng thì anh không thể không nể mặt vợ mình.
“Vợ, chúng ta về thôi”, Trần Triệu Dương thật sự không muốn đối phó với những người này, nên lập tức nói với Nam Cung Yến.
“Được”, Nam Cung Yến lúc này có chút hối hận, cô không nên thay anh lên tiếng, may mà không gây ra sai lầm gì lớn.
“Lão Tăng, mọi việc còn lại giao cho anh vậy, tôi đưa vợ tôi về nhà trước đây”, Trần Triệu Dương lúc này muốn quay về cắt viên đá ra để xem con trùng nhỏ trong đó.
Một con trùng nhỏ thần kỳ như vậy, xem có cứu được không.
“Anh Trần yên tâm, về phần cảnh sát, tôi sẽ không để bọn họ quấy rầy đến anh”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tăng Kim Lai không hề thấy ngạc nhiên.
Trần Triệu Dương không phải là người thích chỗ đông người như thế này, cũng không thích rắc rối. Hôm nay, sự việc này chắc chăn sẽ khơi dậy mối quan tâm rộng rãi ở thành phố Long Hải, đến lúc đó chắc chắn phải đối phó với các câu hỏi của cảnh sát và phóng viên, chỉ sợ răng Trần gia sẽ trực tiếp phát điên lên mất.
“Ừm”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó dẫn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi ra ngoài.
Trên đường đi, nhiều người chen chúc chào hỏi Trần Triệu Dương và trao đổi thông tin liên lạc, nhưng đều bị anh từ chối.
Khi họ ra ngoài, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chỉ thấy quảng trường phía trước khách sạn đã bị đánh bom thành một cái hố dài 5 mét. Không phải muốn nói nó sâu bao nhiêu. Quan trọng là những chỗ bị nứt toác đều là bi thép và đỉnh, sức tàn phá không chỉ là uy lực của quả bom, mà còn có rất nhiều vật liệu như vậy.