“Các người cũng đừng nghĩ đến chuyện báo cảnh sát. Mọi tín hiệu không dây ở nơi này, bao gồm bộ đàm cũng đã bị chặn, không ai có thể nhận được tín hiệu kêu cứu đâu”, tên đó lạnh lùng nhìn vào một người trong số bọn họ rồi ra dấu câu câu đầu ngón tay.
Lúc này, mọi người đều nhìn sang người kia trong đám đông. Đó là một cô gái có tướng mạo. xinh đẹp, thân hình cũng không tệ, nhưng lúc này gương mặt của cô ta hoảng loạn, liều mạng lắc đầu, rõ ràng là không muốn đi qua đó.
“Tôi sai rồi, tôi không nên gọi điện thoại, cầu xin anh, tha cho tôi đi...”, cô gái xinh đẹp kia van nài, nhanh chóng bỏ điện thoại của mình xuống đất và liều mình bảo đảm.
“Haiz, tôi thật sự không muốn thô lỗ, nhất là đối với cô gái xinh đẹp như cô, đúng là cụt hứng mà”, người đàn ông cầm đầu kia lắc đầu, sau đó hắn ta lên tiếng.
Nghe tên cầm đầu nói vậy, cô gái xinh đẹp chợt thở phào.
“Haiz”, Trần Triệu Dương lại thở dài. Anh dĩ nhiên có thể thấy sự châm chọc trong lời nói của tên cầm đầu này, rõ ràng tên này không hề có ý định bỏ qua cho người phụ nữ này, đáng tiếc cô ta lại nghĩ mình có thể thoát khỏi.
Quả nhiên, chờ tới lúc người phụ nữ này thư thả, tên cầm đầu đó đột nhiên giơ súng trong tay lên, bắn thẳng một phát vào cánh tay lúc nãy người phụ nữ này cầm điện thoại.
“Im miệng cho tôi”.
Người phụ nữ đó bị súng bắn vào cánh tay thì kêu gào thảm thiết, nhưng sau đó tên cầm đầu kia lại cao giọng hét lên.
Nghe hắn ta nói vậy, người phụ nữ vốn dĩ đang kêu gào thì đột nhiên im bặt, căn bản không dám lên tiếng, sợ hắn ta tính khí thất thường lại bắn lần nữa.
“Trần Triệu Dương, làm sao đây? Có khi nào. chúng cũng giết chúng ta không?”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều khá hoảng. Dù gì họ cũng là phụ nữ, có lúc nào thấy qua cảnh này đâu.
“Yên tâm, có anh đây, sẽ không có ai làm hai người bị thương đâu”, Trần Triệu Dương đưa tay ra kéo tay hai người họ rồi nhẹ nhàng an ủi.
Bây giờ anh vẫn chưa thể ra tay, đám người này đứng quá thưa thớt, nếu ra tay thì nhất định phải bảo đảm không sót tên nào. Nhưng hễ có một người chạy thoát thì e là sẽ gây ra những thương vong không đáng có.
Được Trần Triệu Dương an ủi, hai người họ mới có vẻ an tâm hơn một chút.
Còn lúc này Tăng Kim Lai lại vô cùng sùng bái bản lĩnh của Trần Triệu Dương. Anh ta không ngờ trước khi đám người này tới thì Trần Triệu Dương đã biết đối phương sẽ tới.
Dưới tình hình như vậy, nếu là người khác nói sẽ bảo đảm sự an toàn cho họ, anh ta nhất định khinh vào mặt đối phương, nhưng người này là Trần Triệu Dương, Trần gia, thì anh ta hoàn toàn tin tưởng.
“Các vị, hôm nay chúng tôi lấy thứ chúng tôi cần, bảo đảm không làm bị thương tới tính mạng của các người”, tên đầm đầu bước từng bước lên bục đấu giá, quét mắt nhìn mọi người, sau đó hắn ta thờ ơ lên tiếng.
“Nhưng nếu có người muốn gây rối. Tới lúc đó đạn không có mắt, làm bị thương người đó, hoặc giết chết ai đó thì không thể trách tôi được đâu à”, tên cầm đầu không chờ mọi người thở phào thì hắn ta lại lên tiếng lần nữa.
"Tên cầm đầu nói xong thì trực tiếp đi tới trước mặt của đấu giá viên.
“Đưa chìa khóa két sắt cho tôi”, đúng lúc những người này tiến vào, đấu giá viên đã nhanh chóng cho Thuý Linh Chỉ vào két. Những người này muốn lấy đồ cũng không dễ dàng.
“Tôi... tôi không có chìa khóa”, đấu giá viên kìm hãm nỗi sợ hãi trong lòng mình, ông ta nói với giọng run rẩy.
“Hừ, tôi biết ông không có chìa khoá. Nhưng nếu ông không có chìa khóa, vậy tại sao ông lại muốn để những món đồ này vào trong két sảt? Xem ra, ông thấy sống đủ rồi, muốn đổi cách sống tuyệt vời hơn đúng không?”, tên cầm đầu hừ lạnh, sau đó hẳn ta rút một con dao găm đen từ chân của mình, nhẹ nhàng vỗ lên mặt đấu giá viên.