Có người tỏ ra khinh thường với cái giá vừa ra và tiếp tục đấu giá lên, đồng thời nói với những người có mặt tại đó.
“Tôi cũng rất thích bức thư pháp này, ai trả giá cao hơn thì lấy thôi”.
Cũng có người tất nhiên là không đồng ý, đây là tác phẩm đầu tiên, cho dù được bán với giá hàng chục ngàn tệ, thì cũng là rẻ rồi, cho nên không ai muốn bỏ.
“Mọi người đều rất tích cực với việc làm từ thiện à”, nhìn thấy cảnh này, Nam Cung Yến không khỏi xúc động nói.
“Chị Tiểu Yến, là chị đã quá ngây thơ rồi. Tại sao những người này lại tích cự đấu giá lấy bức thư pháp này như vậy? Không phải là vì nó rẻ sao? Tham gia buổi đấu giá từ thiện như vậy, nếu chị không đấu giá được một tác phẩm nào thì há chẳng phải bị người cười chê sao, vì vậy một tác phẩm như thế này vừa hay lại thích hợp nhất”.
Tuyên Hoàng ở bên cạnh vạch trần sự thật này một cách không thương tiếc, dù gì thì cô ấy thường xuyên trà trộn vào những buổi tiệc rượu và đấu giá như vậy, nên thấy quen rồi.
“Hả...”, nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Nam Cung "Yến chợt kinh ngạc khẽ kêu lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Những gì cô ấy nói là đúng đấy”, Trần Triệu Dương bèn lên tiếng khi nhìn thấy ánh mắt khó tin của Nam Cung Yến.
“Ừm, em hiểu rồi”, lúc này Nam Cung Yến có chút bất lực, trong mắt mấy người doanh nhân này chỉ biết có tiền, mấy ai mà muốn làm những việc không mang lại lợi ích chứ?
“Hay là chúng ta chen vào phá rối bọn họ đi?”,
Tuyên Hoàng đảo mắt, lập tức nhìn về phía Trần Triệu Dương cười híp mắt nói.
“Cô muốn làm gì thì cứ làm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho”, nhìn thấy ánh mắt tinh ranh của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương chợt cảm thấy buồn cười, lập tức gật đầu nói.
“Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu”, Tuyên Hoàng cười híp mắt, Trần Triệu Dương đã nói sẽ lo hết, cô ấy đương nhiên không sợ gì rồi.
“Em thật là”, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng, Nam Cung Yến biết hai người họ đang nghĩ gì, nhưng lại không hề ngăn cản.
Suy cho cùng, những người này chỉ muốn có được danh tiếng chứ không muốn tiêu tiền, thật là mơ tưởng hão huyền.
“Hai trăm ngàn tệ”.
Ngay khi tất cả mọi người chỉ đấu giá thêm lên một hai ngàn tệ thì bỗng có một giọng nói trong trẻo và vô cùng êm tai vang lên.
Sau đó mọi người nhìn về phía người ra giá, mới biết đó là Tuyên Hoàng, rất nhiều người có mặt đều biết cô ấy vì vậy khi thấy Tuyên Hoàng ra tay thì ai nấy cũng đều dừng lại và không tăng giá nữa.
Chưa kể việc bỏ ra hai trăm ngàn tệ để mua một tác phẩm thư pháp như vậy là quá đắt rồi, họ cũng không muốn tiêu tiều một cách uổng phí như vậy.
“Cô gái này ra giá hai trắm ngàn tệ, còn có ai muốn ra giá lên nữa không?”, đấu giá viên vội hô lên khi thấy hiện trường có chút yên lặng.
Chỉ là lời nói của đấu giá viên không hề có tác dụng gì, tất cả đều cố tình giả câm giả điếc hết.
“Sao có thể chứ?”, Tuyên Hoàng lúc này mới có chút hoảng hốt, vốn là muốn chọc gậy bánh xe, nhưng ai ngờ không có lấy một người tiếp tục hô giá lên, há chẳng phải bị cô ấy làm hỏng rồi sao.
“Không sao, hai trăm ngàn tệ không nhiều”, Trần Triệu Dương vội vàng an ủi, dù sao anh cũng không phải là doanh nhân, nên mọi chuyện đều làm theo sở thích của mình. Tuyên Hoàng làm rất đúng với ý của mình, cho nên anh cảm thấy hai trắm ngàn tệ không hề nhiều.
“Ừm”, mặc dù Trần Triệu Dương không nói gì, nhưng trong lòng cô ấy vẫn có chút thất vọng.
“Không sao đâu, nhóc con, anh ấy không có gì ngoài tiền cả, em đừng lo lằng, hai trăm ngàn tệ không khác gì một hai tệ đối với anh ấy mà thôi”, Nam Cung Yến nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô ấy rồi nói.