Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 713




Dần dần, những người xung quanh đều trở nên yên lặng, rõ ràng ai cũng bị thu hút bởi động tác của Trần Triệu Dương.

Lúc này con trai của ông cụ cũng yên lặng chờ. đợi. Tuy anh ta không biết thuật chữa bệnh của cậu thanh niên này như thế nào?

Nhưng có một điểm anh ta có thể khẳng định, nếu bố mình không được chữa trị, vậy thì chắc chăn không thể chờ xe cứu thương tới. Cho nên trước mắt đành phải hy vọng gửi gắm vào cậu thanh niên còn nhỏ hơn cả mình.

“Chị à, tính sao đây? Anh Triệu Dương có thể cứu được ông cụ đó không?”, Tuyên Hoàng trong phòng VỊP bỗng dưng lo lắng nhìn sang Trần Triệu Dương trong đám đông. Cô ấy lo lắng lên tiếng.

“Chị cũng không biết. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng anh ấy. Anh ấy sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, em yên tâm đi”, Nam Cung Yến khẳng định với cô ấy.

Nhưng trong lòng cô đang nghĩ gì thì e là cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi.

Lúc mọi người đều lo lắng, ông cụ nằm dưới đất vốn dĩ sắp đứt hơi thì bỗng dưng run người, sau đó lại phun ra một ngụm máu. 

“Bố.”

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của mọi người dường như thắt lại.

Còn chàng trai trẻ kia nhất thời đau lòng hét lên, sau đó quỳ hai gối xuống đất, vẻ mặt lộ ra sự đau khổ.

“Khụ khụ... tên nhóc thối, khóc cái gì? Bố còn chưa chết, giữ nước mắt lại đi, chờ khi bố chết rồi hẳn khóc”, lúc anh ta đang đau khổ tột cùng thì lại nghe một giọng nói quen thuộc rót vào tai.

“Bố... bố, bố chưa chết sao?”, lúc anh ta ngước mắt nhìn thấy bố mình đã ngồi dậy thì đột nhiên không dám tin mà dụi dụi vào mắt của mình.

“Tên nhóc xấu xa, con mong bố mình chết như vậy à? Bố không sao, còn đi nguyền rủa nữa chứ, xem bố có đánh con không”, ông cụ bị con trai của mình nói vậy thì nhất thời khó chịu. Ông ta bèn đưa tay ra tóm lấy tai của con trai mình rồi bắt đầu dạy dỗ.

“Bố... đừng mà, nhiều người đang nhìn, mất mặt quá đi”, anh con trai bỗng dưng thấy xấu hổ nên vội xin tha.

“Hừ, biết xấu hổ à. Vậy còn không mau cảm ơn ân nhân cứu mạng bố mình đi”, ông cụ buông tay ra rồi được con trai mình đỡ dậy, sau đó vội đẩy đầu của con trai mình xuống, buộc anh ta phải quỳ xuống trước mặt Trần Triệu Dương.

“Cái mạng nhỏ này của tôi là do cậu cứu, cậu chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ Bành chúng tôi. Sức khoẻ của tôi không tốt, đành để người làm con là nó dập đầu lạy cảm ơn cậu vậy”, tuy Bành Quý Tu vẫn còn khá yếu ớt nhưng làm mấy chuyện như vậy thì vô cùng dứt khoát.

Lúc này, Bành Hạo Dân đã tỉnh táo lại, biết cậu thanh niên trước mặt đã cứu bố mình, cho nên trước sự ép buộc của bố thì anh ta cũng không hề phản kháng, tình nguyện dập đầu 3 cái ngay lập tức.

Lúc này những người xung quanh đều ngơ ngác, mãi cho tới khi Bành Hạo Dân dập đầu xong mới có phản ứng, cũng không biết là ai dẫn đầu cổ vũ, cả lầu hai đều vang lên tiếng võ tay nhiệt liệt.

“Thần y, đúng là thần y”.

“Tôi sớm đã nhận ra, cậu thanh niên này là một thần y mà, quả nhiên là không sai”.

“Con khỉ, lúc nấy cũng không biết ai nói, đây chính là một tên lừa gạt, còn nói Đông y là lừa gạt người ta thôi”.

“Làm gì có, tôi nói vậy lúc nào?” 

Những người xung quanh đều bắt đầu tích cực bày tỏ suy nghĩ của mình. Dù gì cảnh tượng lúc nấy không phải bác sĩ cũng nhìn ra được, đúng thật là quá nguy hiểm.

Người sắp hết hơi, nay lại được cứu sống, quả thật là thần y tái thế mà.

Nếu có thể lên lầu hai dùng bữa, vậy thì chắc chăn không phải người bình thường. Lúc này ánh mắt của mọi người nhìn sang Trần Triệu Dương đều vô cùng mãnh liệt như có thể thiêu đốt được anh vậy.

Dù gì, phàm đã là con người thì khó tránh khỏi bệnh tật.

Mà giá trị của một thần y đúng là quá lớn rồi, hoàn toàn có thể để họ có một cơ hội giành lại cuộc sống mới.