“Không chịu nổi em nữa mà, ngồi xuống ăn đi”, Nam Cung Yến không thể nào chịu được ánh mắt đáng thương đó của Tuyên Hoàng nên bảo cô ấy ngồi xuống.
“Cảm ơn chị”, nghe thấy lời của Nam Cung Yến thì Tuyên Hoàng vô cùng vui vẻ, lập tức ngồi xuống với Nam Cung Yến để bắt đầu ăn cơm.
Đợi đến khi hai người ăn xong thì Trần Triệu Dương mới nhớ ra biệt thự mà Lữ Đại Vĩ đã cho anh, thì đột nhiên nảy ra một ý tưởng, bữa sáng nay bị Tuyên Hoàng quấy rầy mất rồi, bây giờ anh dẫn vợ mình đi xem biệt thự có lẽ sẽ khiến thái độ của cô với mình tốt lên một chút.
“Vợ à, hôm nay có bận chuyện gì không?”, Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Yến ăn xong nhưng không có ý định đi đâu thì sát lại, hỏi.
“Sao, có chuyện gì sao?”, nghe thấy Trần Triệu Dương hỏi thế thì Nam Cung Yến tò mò hỏi lại.
“Tất nhiên, đưa em đến một nơi này”, thấy vợ mình hứng thú thì Trần Triệu Dương vô cùng tích cực, anh nói một cách thần bí.
“Chỗ nào cơ? Tôi cũng muốn đi”, Tuyên Hoàng đang đứng bên cạnh cũng vô cùng hưng phấn, vừa giơ tay vừa hét ầm lên.
Trần Triệu Dương nghe thấy thế thì lập tức võ đầu một cái.
Ở đâu ra một cô nhóc thế này cơ chứ?
Chỉ là nghĩ đến việc nếu như chuyển đến biệt thự khác ở thì cô nhóc này sớm muộn cũng sẽ đi theo, nếu đã như thế thì đưa cả cô ấy đi luôn cũng được.
“Được, hôm nay em đi với chị”, Nam Cung Yến nghe thấy thế thì nắm chặt cánh tay của Tuyên Hoàng, cười nói.
“Tốt quá đi mất, em không phải cô đơn nữa rồi”, Tuyên Hoàng nghe thấy Nam Cung Yến đồng ý với mình thì vui mừng khôn xiết.
Trần Triệu Dương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không có ai hỏi ý kiến của anh hay sao?
Nhưng mà anh không dám nói những lời này trước mặt hai người họ, nếu không chắc chắn là sẽ bị đánh chết mất.
Trần Triệu Dương lái xe dẫn theo hai người đến biệt thự mà Lữ Đại Vĩ nói.
“Đây là hướng đi đến Thiên Sướng Viên sao?”, thấy hướng đi của chiếc xe thì Tuyên Hoàng mở to mắt nói.
“Ừ, đúng thế”, Trần Triệu Dương gật đầu, khi Lữ Đại Vĩ đưa anh chìa khóa thì hình như có nói là biệt thự số 01 ở Thiên Sướng Viên, trước khi đến anh cũng đã hỏi thăm những người ở biệt thự thì đúng là ở đây.
“Chúng ta đến Thiên Sướng Viên làm gì?”, Nam Cung Yến không hiểu nên hỏi lại.
“Tất nhiên là đến xem nhà rồi, em nghĩ chắc là anh Triệu Dương chuẩn bị cho chị một căn nhà vô cùng rộng lớn, hôm nay rảnh nên muốn đưa chị đi”, đôi mắt tròn xoe như trân châu của Tuyên Hoàng đảo qua đảo lại rồi cười híp mắt, đoán.
Trần Triệu Dương lập tức trừng lớn mắt, cô nhóc này đúng là xấu xa mà, thế mà lại bẫy anh.
Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương một cách mơ hồ, cô muốn biết đây có phải là sự thật hay không.
“Đến nơi thì hai người sẽ biết thôi”, Trần Triệu Dương không muốn nói luôn lúc này, nếu mà nói ra không phải sẽ khiến cho Tuyên Hoàng có cơ hội đắc ý hay sao.
Tuy rằng chút nữa đến biệt thự thì cũng biết cả thôi.