Lần này họ lại kinh ngạc một phen.
Vì tảng đá này đúng là quá lớn. Tảng đá lớn như vầy, e là ít nhất cũng nặng vài trăm ký. Nhưng Trần Triệu Dương lại trực tiếp ôm lên, sau đó dời nó sang một bên, đây quả thật khiến họ phải mở mang tâm mắt.
“Được rồi, đồ ở bên trong, vào trong thôi”, Trần Triệu Dương dĩ nhiên là muốn ra oai trước mặt những người này, bất kể những người này có phải người Tăng Kim Lai tin tưởng hay không, nhưng bản thân anh phải để họ hiểu, anh cũng không phải người dễ động vào.
Là fan số một của Trần Triệu Dương, Tăng Kim Lai thấy anh thể hiện oai phong như vậy thì dĩ nhiên là vui mừng khôn xiết, anh ta cơ bản không suy nghĩ sâu xa thêm.
Chuyện tiếp theo rất đơn giản, những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều rất có năng lực, họ nhanh chóng chuyển hết mấy thứ này đi.
Còn về đống linh dược và đơn dược, Trần Triệu Dương không để họ chuyển đi. Dù gì mấy thứ này quá quý giá, cũng dễ hư hại, anh cũng không muốn mạo hiểm.
Những thứ này cần dùng cách tốt nhất để bảo quản. Tăng Kim Lai dùng vận tải tư nhân của mình để vận chuyển những thứ này cho Trần Triệu Dương. Những thứ này dĩ nhiên là chuyển tới hồ Lộc Minh.
Đợi khi sắp xếp mấy thứ này xong thì trời cũng đã muộn, Trần Triệu Dương trực tiếp kêu Tăng Kim Lai đưa anh về.
Còn về biệt thự mà Lữ Đại Vĩ tặng anh, đợi tới sáng mai hãy đi xem vậy.
Về tới nhà, Tăng Kim Lai dĩ nhiên không dám làm phiền Trần Triệu Dương. Sau khi ăn xong thì anh ta bèn viện cớ để rời khỏi.
Đợi sau khi Tăng Kim Lai rời khỏi, vốn dĩ Nam Cung Yến đang cười niềm nở thì bỗng dưng ngưng lại. Cô nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt đầy sát khí.
“Nói, ban ngày đi đâu vậy?”, Nam Cung Yến vốn dĩ là muốn chất vấn Trần Triệu Dương, nhưng sau khi cô hỏi câu này thì giọng lại nghẹn ngào.
“Không có đi đâu cả. Anh chỉ ra ngoài đi dạo thôi”, Trần Triệu Dương hơi đơ người ra, trước câu hỏi của vợ mình thì anh không dám nói thật, nói ra thì sợ vợ mình sẽ lo lắng.
“Anh...”, nghe câu trả lời như có như không của Trần Triệu Dương, trong lòng Nam Cung Yến lại thấy khó chịu.
“Sau này anh có chuyện gì thì có thể nói cho em biết được không. Em không muốn mình cứ chẳng hay biết gì. Chuyện hôm nay em đã biết rồi Trần gia à”, Nam Cung Yến tức giận trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương, sau đó hùng hổ nói.
Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên hơi xấu hổ, thật không ngờ ngay cả vợ mình cũng biết chuyện này.
“Là ai nói em nghe vậy? Vợ à, em yên tâm đi. Chuyện này không có nguy hiểm như em tưởng đâu. Thật ra anh năm chắc mọi chuyện hết rồi”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhớ ra, lúc đầu hẹn quyết đấu với Vân Hạn Lâm, Nam Cung Yến đúng lúc cũng đang đứng bên cạnh. Chuyện này chắc cô cũng biết.
“Nếu không phải Tuyên Hoàng nói em biết, xém chút là em quên mất chuyện là anh đồng ý với người ta, hôm nay sẽ quyết đấu”, thần sắc của Nam Cung Yến lo âu, quan sát Trần Triệu Dương một lượt, sợ anh thật sự xảy ra chuyện.
“Thì ra là con nhóc này à. Nhưng làm sao cô ấy biết chuyện?”, Trần Triệu Dương vừa nghe thì bỗng dưng thấy có chút hơi bực bội.
Cô nhóc này lại dám bán đứng mình, sớm biết thì lúc đầu không đưa cô ấy theo về nhà rồi.
“Em cũng không biết. Anh nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, tuy Nam Cung Yến đã thấy Trần Triệu Dương không bị sao cả, nhưng cô vẫn muốn biết chỉ tiết vụ việc.
“Chuyện là như thế này..”, nghe vợ mình nói vậy, Trần Triệu Dương biết là không thể giấu tiếp được. nữa. Nếu đã biết thì nói cô nghe cũng không sao cả.
Trần Triệu Dương bèn kể những chuyện xảy ra cho Nam Cung Yến nghe. Tuy anh chỉ tóm tắt vài chỗ mạo hiểm, nhưng Nam Cung Yến vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trong đó.