Nếu có người muốn đi vào kho báu để cướp báu vật, vậy thì chỉ có một cách chính là dời tảng đá này đi.
Mà chuyện dời mấy tảng đá này không phải chuyện dễ dàng.
Cho dù có người muốn ra tay với kho báu này thì e là chưa kịp dời tảng đá này đi thì Trần Triệu Dương đã quay lại.
Sau đó Trần Triệu Dương đón Tăng Kim Lai và bọn người mà anh ta đưa tới. Còn về đám người của Kỳ Môn Sơn, Trần Triệu Dương vốn không hề để tâm tới, bỏ chạy cũng được, đỡ tốn công anh ra tay giết.
Anh lại không phải quỷ giết người, cũng không thích giết người, có thể không giết thì không cần truy cùng đuổi tận.
“Anh Tăng, đám người này đáng tin không vậy?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Lần này mấy thứ cần chuyển đi đều rất quý giá. Nếu không phải người đáng tin thì e là sẽ có vấn đề.
“Anh Trần, anh cứ yên tâm đi. Những người này ngay từ đầu đã đi theo tôi, trước giờ chưa hề xảy ra sơ xuất gì”, Tăng Kim Lai nghe Trần Triệu Dương nói vậy nên anh ta lập tức võ ngực bảo đảm.
Những người mà Tăng Kim Lai đưa tới đều trang bị hết sức chu toàn, vì kho báu này ở dưới vách núi, cho nên đem cả cần cẩu theo.
Điểm này khiến Trần Triệu Dương không khỏi gật đầu, xem ra đám người này quả nhiên rất chuyên nghiệp. Nếu đích thân anh đi chuyển mấy thứ này, cũng không thể cứ chuyển mãi một cách nhứ vậy được.
“Được, vậy thì chuẩn bị bắt đầu đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, lập tức đưa nhóm người này tới phía trên vách núi.
“Đồ ở bên dưới, chúng ta trước tiên phải đi xuống đã. Sau đó chuyển đồ ra”, Trần Triệu Dương chỉ vào bên dưới vách núi và nói.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, đám người Tăng Kim Lai đưa tới bắt đầu thăm dò, nhanh chóng dựng giàn giáo và lắp đặt cần cẩu.
“Lợi hại”, Trần Triệu Dương giơ ngón tay cái lên với những người này, sau đó anh quay người nhảy thẳng xuống bên dưới.
“A..”, vốn dĩ những người này vẫn khá đắc ý, nhưng lúc họ thấy Trần Triệu Dương trực tiếp nhảy xuống dưới vách đá thì toàn bộ đều giật mình hét lên, nhanh chóng đi tới phía trước vách núi.
Lúc họ thấy Trần Triệu Dương đang đứng ở tảng đá nhô ra và cười với họ thì đột nhiên ai nấy cũng há hốc mồm.
Họ không ngờ sẽ có kết quả này. Cũng may người không sao, nhưng họ bắt đầu nhìn chàng thanh niên trẻ này bằng con mắt khác.
Đây là người có bản lĩnh thật sự. Hễ là người có bản lĩnh thì đáng được tôn kính.
Trần Triệu Dương dĩ nhiên không biết hình tượng của mình trong lòng họ thế nào.
Họ nhanh chóng đưa cần cẩu xuống. Tất cả đều kinh ngạc khi thấy lưng chừng núi thì có người xây nên một hang động lớn như vậy.
Hơn nữa, xem ra thì hang động này tuyệt đối không phải vừa mới xây xong, chắc cũng có thâm ø_ niên rồi.
Nơi này chắc không phải có chứa kho báu gì chứ?
Nghĩ tới đây, đôi mắt của họ đột nhiên nóng rực.
Nhưng Trần Triệu Dương cũng không nhìn thấy Ì tham vọng trong mắt của họ. Nói cách khác, đám người này đơn thuần chỉ là tò mò thôi.
Lúc này, Trần Triệu Dương mới hiểu tại sao Tăng Kim Lai lại nói những người này rất đáng tin.
E rằng không chỉ đơn giản vì những người này quen biết với Tăng Kim Lai lâu năm, mà vì phẩm chất của những người này rất đáng tin.
Chờ sau khi họ xuống núi, Trần Triệu Dương bèn đi tới phía trước kho báu. Anh đưa tay ra, hai tay trực tiếp ôm lấy tảng đá to đùng chặn ở cửa.