Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 686




Lúc này, tên tàn phế Vân Phụng Thiên nhìn sang ba bè phái này mà nổi cơn tam bành. Bố mình chỉ vừa mới chết mà đám người này đã vội vã muốn ăn tươi nuốt sống Kỳ Môn Sơn rồi sao?

Tuy Vân Phụng Thiên cực kỳ phẫn nộ nhưng hẳn cũng không còn cách nào khác, vì vốn chẳng có ai ủng hộ con trai của môn chủ "cữ cả, cho nên hắn không có quyền lên tiếng.

“Ha ha... Các người đúng là quá nực cười. Lúc này còn không nghĩ cách giúp bố tôi trả thù mà lại nghĩ cách làm sao để tranh quyền đoạt lợi, một lũ hèn kiến thức nông cạn”, Vân Phụng Thiên cười lớn tiếng, rồi hung hấn nói.

“Phụng Thiên, đừng có nói mấy lời cay nghiệt như vậy. Cậu cũng biết đấy, bây giờ Kỳ Môn Sơn của chúng ta như rẳn không đầu. Nếu chúng ta vẫn duy trì trạng thái này thì e là không cần Trần Triệu Dương ra tay, chúng ta cũng bị người khác chiếm lấy thôi”, một người đàn ông trung niên dáng người cao, vẻ mặt có phần dữ tợn, cười nói.

“Không sai, tôi đồng ý với lời của tam trưởng lão. Bây giờ chúng ta cần phải tìm ra một môn chủ mới. Nếu không thì mọi thứ đều là công cốc”, người của một bè phái khác liền tán thành nói.

“Tôi đồng ý”, phái còn lại dĩ nhiên cũng muốn tranh giành nên cũng lập tức lên tiếng tán thành. 

“Các... các người thật vô liêm sỉ”, Vân Phụng Thiên tức đến đỏ mặt tía tai nhưng cũng không còn cách nào khác.

“Cậu chủ Vân, cậu cũng đừng lo lăng. Yên tâm đi, chỉ cần tôi lên làm môn chủ, dĩ nhiên chuyện đầu tiên tôi làm chính là báo thù rồi”, vẻ mặt của tam trưởng lão lộ ra vẻ lạnh lùng, ông ta hờ hững nói.

“Tôi thấy, không cần mấy người đi báo thù đâu. Chắc Trần Triệu Dương sẽ nhanh chóng tìm tới đây thôi. Ngược lại, tôi muốn xem thử làm sao các người đối phó được với hắn đây”, dù gì Vân Phụng Thiên vẫn hiểu Trần Triệu Dương, biết anh không thể nào bỏ qua như vậy. Anh nhất định sẽ tìm tới đây thôi.

Hắn cũng muốn chạy nhưng toàn bộ Kỳ Môn Sơn lại không có một ai trung thành với hắn cả. Tất cả đều tính kế lẫn nhau. Cho dù hắn muốn chạy thì cũng chạy không thoát.

Nghe Vân Phụng Thiên nói vậy, đám người kia vốn dĩ đang không ngừng cãi nhau về vụ tranh quyền đoạt lợi thì bỗng dưng trở nên im lặng, ai nấy cũng đều nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên vô cùng bối rối. Rốt cuộc thì ai nấy cũng đều nghĩ cách giành được lợi ích lớn nhất nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc Trần Triệu Dương sẽ tìm tới báo thù. 

“Tôi thấy chưa chắc. Trần Triệu Dương kia và môn chủ của chúng ta là quyết đấu. Nếu là quyết đấu thì theo quy tắc giang hồ, sau khi đấu xong, bất kể có ân oán gì cũng đều kết thúc”, tam trưởng lão rốt cuộc cũng là tên lão già đa mưu túc trí, ông ta bèn lên tiếng trước.

Nghe tam trưởng lão nói vậy, tất cả đều âm thầm gật đầu, hiển nhiên ai cũng đồng ý với lời tam trưởng lão nói.

“Huống hồ, Trần Triệu Dương và môn chủ quyết đấu lâu như vậy, cho dù thật sự có tới thì cũng không thể trong trạng thái tốt nhất. Nếu hắn thật sự tới đây, vậy thì không chừng chúng ta có thể thay môn chủ báo thù rồi”, tam trưởng lão liền phân tích một cách chỉ tiết.

Ông ta càng phân tích thì càng cảm thấy có lý. Đây là điển hình của thuật tự thôi miên.

Những người xung quanh đều đồng ý với quan điểm của tam trưởng lão. Sau đó, tất cả lại bắt đầu tranh cãi ầm ï như lúc nấy.

Còn Vân Phụng Thiên thì cười lạnh một tiếng, nói tới việc hiểu Trần Triệu Dương thì ai có thể qua hắn. Với sự hiểu biết của mình về Trần Triệu Dương, anh tuyệt đối sẽ không thể chịu để yên như vậy đâu.

Đương nhiên, chuyên này cũng không thể nói cách đối nhân xử thế của Trần Triệu Dương có vấn đề, mà là theo đám người đi cùng bố mình đến trận quyết đấu trước đó đã kể lại.

Nếu là trận quyết đấu bình thường, có lẽ Trần Triệu Dương cũng không cần thiết phải tìm tới tận Kỳ Môn Sơn bọn họ trút giận.

Nhưng lúc cuộc quyết đấu vẫn chưa kết thúc, thì có một nhóm người ùa vào cùng tính kế với Trần Triệu Dương, với tính khí của anh thì sao có thể dễ dàng tha cho đám người kia được, còn không phải muốn lập tức đến giết chết hết Kỳ Môn Sơn sao.

Nghĩ tới đây, Vân Phụng Thiên đột nhiên cảm thấy bi đát. Tông môn mà bố mình đã gây dựng nửa đời người chính là như thế này sao?