Nhưng Lữ Đại Vĩ thì lại không thấy vui một chút nào, không ngờ anh lại khủng bố như vậy, có thể đánh tay đôi với võ đạo tông sư như Vân Hạn Lâm thì không nói, bây giờ tốc độ khôi phục lại còn nhanh hơn ông ta, sau khi khôi phục lại một ít chân khí còn có thể đánh bại được Tiết Nhân Phong, chuyện quả thật ng oài sức tưởng tượng mà.
Bây giờ ông ta vô cùng hối hận, nếu từ đầu không dây vào anh thì tốt biết bao.
Nghĩ đến đây, Lữ Đại Vĩ lại âm thầm nhìn học trò Trương Sơn của mình một cái, đều là do tên ngốc này, nếu không phải do cậu ta thì mình cũng không có mâu thuẫn lớn như thế với Trần Triệu Dương rồi, lại còn có niềm tin đợi đến sau khi quyết đấu kết thúc khiến anh bẽ mặt.
“Tên họ Vân, nếu ông đã không coi trọng quy tắc thì tôi sẽ không khách sáo với ông nữa”, Trần Triệu Dương nhìn Vân Hạn Lâm rồi nở một nụ cười lạnh.
“Tiểu Thải, đám người ngu ngốc này giao cả cho mày, đừng có giết họ, chỉ cần khiến cho họ mất đi năng lực hành động là được rồi”, Trần Triệu Dương dặn dò Tiểu Thải một câu rồi lập tức nhìn về phía Vân Hạn Lâm.
“Trần Triệu Dương, cuộc chiến đã như thế này rồi, sao chúng ta không ngừng lại, cậu thấy sao? Dù gì nếu có đánh nữa chỉ sợ đôi bên đều không có lợi”, Vân Hạn Lâm nói một cách nghiêm trọng.
Đám người ở đây nghe thấy lời nói của Vân Hạn Lâm thì đều cảm thấy khinh thường ông ta.
Lúc nghĩ mình đánh thẳng thì liều mạng mà đánh, bây giờ thấy không đánh lại được nữa thì lại xin tha thứ, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế cơ chứ?
“À, nói thế này thì ông đang sợ sao?”, Trần Triệu Dương nhìn Vân Hận Lâm cười một cách giễu cợt rồi sau đó lạnh giọng nói: “Không thế nào cả, tôi vừa nói rồi, nếu hôm nay ông phá vỡ quy tắc thi đấu thì tôi sế khiến ông và Kỳ Môn Sơn của ông phải gặp xui xẻo, không chỉ có ông và Kỳ Môn Sơn mà cả các người cũng không trốn khỏi được đâu”.
Tuy Trần Triệu Dương nói như thế nhưng chân khí trong người anh vẫn luôn chuyển động, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, khôi phục thêm được chút nào thì tốt chút đó.
Anh không sợ đám người này từng người một xông lên, chỉ là nếu tất cả cùng hợp sức thì e là anh sẽ gặp rắc rối mất.
Cho nên anh phải bảo đảm được chân khí của mình có thể theo được.
Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương thì sắc mặt Vân Hạn Lâm lập tức vô cùng khó nhìn.
Ông ta đường đường là môn chủ của một môn phái, đã không màng đến thể diện mà nhận thua, bây giờ anh vẫn không chịu buông tha, đúng là người không biết tốt xấu mà.
Vẻ mặt đám người Tiết Nhân Phong lúc này đều tái mét hết cả, phần lớn trong số họ đều hối hận xanh ruột, sớm biết như thế này thì đã không dây vào rồi, không được lợi ích gì thì thôi đi, lại còn chuốc vào mình một mớ rắc rối.
“Bắt đầu đi”, Trần Triệu Dương nhìn sắc trời thì phát hiện ra đã khá muộn rồi, nếu anh về quá muộn thì Nam Cung Yến sẽ lo lắng, hơn nữa, điện thoại anh vừa bị hỏng trong cuộc quyết chiến vừa rồi, không có cách nào thông báo cho cô được. Thế nên việc cần làm bây giờ là tốc chiến tốc thắng.
Nghe được lời của anh thì Tiểu Thải lập tức xông lên, lao vào tấn công mười mấy người kia.
Động tác của Trần Triệu Dương cũng vô cùng nhanh chóng, anh lao thẳng về phía Vân Hạn Lâm.
“Đi chết cho tôi”, Trần Triệu Dương không có chút ý muốn nương tay nào với Vân Hạn Lâm cả.
Ai biết ông ta còn chiêu trò gì không?
Dù gì trong tay ông ta cũng có quá nhiều thứ tốt, hai thanh đoản kiếm, Kì Lân Hộ Tí, đều là những vũ khí tuyệt đỉnh, nếu ông ta vẫn còn viên đan dược khôi phục chân khí thì đúng là vô cùng rắc rối.
Kỳ Môn Sơn đúng là có viên đan dược khôi phục chân khí thật nhưng khi quyết đấu với Trần Triệu Dương thì ông ta không để anh vào mắt cho nên không mang đám đan dược kia theo.
Lúc này ông ta vô cùng hối hận, nếu sớm biết khó đánh như thế này thì ông ta đã mang theo những viên đan dược đó đến, dù chỉ có một viên thôi cũng rất tốt rồi.