Cuộc đối đầu của hai người bọn họ lập tức khiến cái bệ đấu vốn cứng cáp, đồ sộ như núi bị san phẳng cả nửa mét, toàn bộ phần bệ đấu đều trở nên gồ ghề, lổm chổm. Hiện trường như thể vừa bị bom rơi đạn lạc.
Vốn dĩ Vân Hạn Lâm vẫn còn sót lại một ít chân khí nhưng cú đánh vừa rồi đã khiến cho phần chân khí ít ỏi trong cơ thể ông ta tiêu tan hết.
Thế nhưng đối với phát súng yếu ớt vừa nãy của Trần Triệu Dương thì chân khí mà anh còn sót lại hoàn toàn chẳng có một chút chiến tích nào cả.
“Con mẹ nó, sao hai người này lại như thần thánh thế? Chuyện này khủng bố quá đi mất!”
“Điều quan trọng đó là Trần Triệu Dương chỉ mới là thiên tiên đại thành. Mà đây là năng lực siêu phàm gì thế này?”
“Tôi nghĩ thực lực thực sự của Trần Triệu Dương không chỉ dừng lại ở mức thiên tiên đại thành đâu. Có lẽ là anh ta chỉ đang che giấu mà thôi”.
Nhìn trận đấu kết thúc, rồi lại nhìn cái bệ đấu thê thảm trước mắt này, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Hai người bọn họ quả thực như hai cái máy ủi đất, điên cuồng san phẳng mọi thứ. Đá hoa cương cứng như thế mà cũng bị đánh cho lún sâu hơn nửa mét.
Bất kể ai sáng suốt đều có thể nhìn ra được Vân Hạn Lâm và Trần Triệu Dương đã gần kiệt sức rồi. Nhất là Trần Triệu Dương, anh trông thê thảm vô cùng. Áo quần khắp người đều đã bị rách nát cả, chỉ còn sót lại một vài mảnh vải, miễn cưỡng che được phần nào cơ thể, toàn thân đầy những vết thương.
Xem ra cuộc quyết đấu này là ngang tài ngang sức, không ai có thể làm gì được ail
“Ha ha... Thằng nhóc này, dù gì đi nữa thì hôm nay cậu cũng không có khả năng sống sót để rời khỏi nơi này đâu”, Vân Hạn Lâm cười lớn một tiếng rồi trầm giọng nói với Trần Triệu Dương.
“Sao nào? Đánh không lại tôi, bây giờ còn muốn giữ tôi lại nữa à?”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, tuy rằng bây giờ chân khí của anh quả thực không còn bao nhiêu, nhưng sức lực thì anh vẫn còn.
“Đến cả đây cho tôi”, Vân Hạn Lâm cười lạnh một tiếng. Thế giới này chính là thế giới thăng làm vua, còn thua thì làm giặc. Nếu ông ta giết được Trần Triệu Dương thì còn ai vì một người chết mà rước cái xui vào bản thân chứ?
Người của Kỳ Môn Sơn cũng nhận thấy được tình hình của sơn chủ nên bọn họ vốn đã muốn chạy đến. Vì vậy khi nghe thấy tiếng gọi thì bọn họ. liền đứng ở phía sau Vân Hạn Lâm.
Vốn dĩ mọi người đều nhìn thấy trận chiến đã kết thúc, nhưng giờ lại chứng kiến cảnh tượng này khiến ai nấy đều cau mày vì cảm nhận được sự vô liêm sỉ của Vân Hạn Lâm.
Nhưng, đúng như Vân Hạn Lâm đã nghĩ, căn bản không có người nào đứng lên nói một câu công bằng. Chẳng phải là do bọn họ sợ Kỳ Môn Sơn, sợ ông ta - Vân Hạn Lâm sao.
“Tên họ Vân kia, ông cũng phải nghĩ đến trường hợp ông không thể giết được tôi, vậy thì Kỳ Môn Sơn mấy người sẽ không thể tồn tại được nữa. Trước sự chứng kiến của chừng này người, không ai có thể sống sót mà rời khỏi đây”, Trần Triệu Dương lại cười lạnh tiếp. Bây giờ anh đã đứng dậy, lạnh lùng nhìn thẳng vào Vân Hạn Lâm rồi nói.
Nghe thấy lời nói đó của Trần Triệu Dương, sắc mặt Vân Hạn Lâm nhất thời tối sầm xuống.
Đám người của Kỳ Môn Sơn cũng biến sắc. Bởi vì bọn họ cũng vừa được chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương. Nếu như thực lực của Trần Triệu Dương vẫn ổn định, không bị hao tổn thì sợ rằng chuyện sẽ xảy ra theo như lời nói vừa rồi của anh.
“Thật là nực cười, bây giờ cậu với tôi đều kẻ tám lạng, người nửa cân. Mà chân khí trong cơ thể tôi đã không còn, thì cậu có thể còn sao? Đừng ở đấy mà giả vờ giả vịt nữa”, Vân Hạn Lâm tiếp tục. cười lạnh, thản nhiên nói.
Đám người của Kỳ Môn Sơn như được củng cố lòng tin hơn sau lời nói vừa rồi của sơn chủ. Thế nên ai nấy đều đang rất ngứa ngáy tay chân, muốn được động thủ.
“Tông chủ Vân, nhà họ Tiết chúng tôi đến giúp một tay”, đúng lúc đó, một vài bóng đen nhanh
chóng từ đâu vụt đến nhập hội, một lão già mặc áo xanh đi đầu nói.
“Còn có nhà họ Tôn chúng tôi nữa”.