Trần Triệu Dương lập tức sử dụng mắt xuyên thấu của mình, đối mặt với võ đạo tông sư, Trần Triệu Dương không dám lơ là dù chỉ là một chút, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của mình.
Với sự hỗ trợ của mắt xuyên thấu, luồng chân khí kình dày đặc đó liền biến thành những đốm sáng, Trần Triệu Dương lập tức phán đoán ra được cách thuận tiện nhất để né tránh chúng.
Vào khoảnh khắc đã đoán ra được cách né tránh, thân thể của Trần Triệu Dương liền có phản ứng.
Toàn thân anh giống như một cành cây bị gãy đoạn, thực hiện đủ loại động tác yêu cầu kỹ thuật cao khác nhau.
Trong mắt của mọi người, Trần Triệu Dương vốn muốn tránh đi nhưng không được, trực tiếp bị khí kình kia ùn ùn kéo đến áp đảo.
Lâu Tình Nhi nhìn thấy cảnh này thì thốt lên, vội lấy tay che mắt lại, không dám xem nữa.
“Chuyện này... làm sao có thể?”, khi Trần Triệu Dương tránh được hết tất cả các đòn tấn công trong tư thế kỳ quặc đó mà không hề có chút tổn thương nào, Vân Hạn Lâm đột nhiên trợn to mắt nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt không thể tin được.
“Giờ thì đến lượt tôi rồi”, vừa rồi đối mặt với sự công kích chân khí ngoại phóng của Vân Hạn Lâm, Trần Triệu Dương không dám xem nhẹ, dù sao đây cũng là chân khí của võ đạo tông sư.
Nhưng khi những chân khí này rơi xuống đất, anh mới cảm nhận được uy lực của những chân khí này sau khi bị phân tán, trong lòng chợt có dự tính.
Ngay lập tức, Trần Triệu Dương nhanh như chớp lao về phía trước giao đấu với Vân Hạn Lâm.
Trong chốc lát, hai người họ đánh hơn mấy chục chiêu, mỗi chiêu đều dùng cứng đối cứng. Sức chống đỡ của thể lực Trần Triệu Dương vô cùng mạnh mẽ, cộng với chân khí dồn nén đó của anh, vốn không hề thua kém Vân Hạn Lâm.
Còn Vân Hạn Lâm thì càng lúc càng kinh ngạc, không ngờ răng bản thân đã vận chân khí ra ngoài năm đấm của mình rồi, nhưng khi đối đầu với Trần Triệu Dương lại không hề chiếm được thế thượng phong nào.
Khi mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Trước lúc khai chiến, không ai có thể tưởng tượng được một thiên tiên đại thành như Trần Triệu Dương lại có thể đánh Vân Hạn Lâm một võ đạo tông sư ra bộ dạng như thế này.
“Chắc là vết thương của Vân Hạn Lâm thực sự rất nghiêm trọng nhỉ? Băng không, sao lâu như vậy rồi mà ông ta vẫn chưa thăng được một võ giả thiên tiên chứ?”
“Không thể nào. Hãy nhìn những tảng đá và cây cối xung quanh đi, tất cả đều bị đánh tanh bành, nếu những đòn tấn công này đánh trúng ông, nói không chừng một mẩu thịt vụn cũng không còn sót lại ấy chứ”.
“Ôi trời! Vậy thân thể đó của Trần Triệu Dương rốt cuộc được làm bằng gì? Điều này cũng quá đáng sợ rồi?”
Khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều nháo nhào bàn tán, bày tỏ ý kiến riêng của mình.
“Đã đến lúc phải kết thúc rồi”, lúc này sắc mặt của Vân Hạn Lâm vô cùng khó coi, vốn tưởng rằng chỉ cần một chiêu cũng đủ đánh bại Trần Triệu Dương, thậm chí giết chết anh ngay lập tức.
Nhưng giao đấu lâu như vậy rồi, ông ta không những không giết được Trần Triệu Dương mà còn không hề gây ra bất cứ tổn thương nào cho anh, ngược lại hai tay cùng hai chân của ông ta đều vô cùng đau rát vì bị đánh trúng.
Trần Triệu Dương cảm thấy vô cùng sảng khoái, thể lực của anh vốn đã dũng mãnh hơn so với võ giả bình thường, tuy rằng cuộc chạm trán thế này khiến anh cũng cảm thấy rất đau, nhưng lại thấy rất phê.
Anh có thể cảm nhận được, cơ thể mình vốn đã rất rắn chắc, không ngờ ở mức độ va chạm này lại bắt đầu có chút tôi luyện.
Đây quả là một chuyện vô cùng tuyệt vời.
Anh đã thấy được lợi ích của thân thể cường tráng, vì vậy, anh sẽ không buông tha cho bất kỳ phương pháp nào có thể tôi luyện thể chất.
Ngay lập tức, Trần Triệu Dương thu lại chân khí trong cơ thể, hoàn toàn dựa vào sức lực cơ thể mình để chiến đấu với Vân Hạn Lâm.