Tuyên Hoàng thấy bọn họ đều không thèm quan tâm đến mình, nhưng mùi thơm nức mũi đó làm cho bụng của một kẻ háu ăn như cô ta sôi ùng ục không ngừng.
Ngay lập tức, Tuyên Hoàng cầm vội một chiếc Triệu Lệ Lệ lên và ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn xong thì cô ta chợt ngớ người ra.
“Bánh bao của tôi đâu? Ai trong các người ăn bánh bao của tôi rồi?”, khi Tuyên Hoàng ngấu nghiến hai chiếc bánh bao xong, vươn tay định lấy thêm thì phát hiện trên đĩa đã không còn, cô ta tức giận hỏi.
“Hả? Không phải cô không ăn sao? Sao vậy? Vẫn chưa no sao? Thực xin lỗi, phần của mọi người đều chia xong rồi, không còn nữa”, Trần Triệu Dương nhìn Tuyên Hoàng với vẻ mặt tò mò hỏi.
“Làm sao tôi biết bánh bao chú làm ngon đến vậy, không được, dựa vào đâu hai người đều được phần nhiều, mà tôi chỉ có hai chiếc thôi chứ?”, Tuyên Hoàng tức giận nhìn Trần Triệu Dương, lập tức đưa tay ra giành lấy bánh bao trên đĩa của anh.
Tuy nhiên, trước sự phòng thủ của Trần Triệu Dương, làm sao Tuyên Hoàng giành được, chỉ có thể chụp vào không khí.
“Chị Tiểu Yến, chị nhìn này, chú ấy đang bắt nạt người ta, không được, chị phải đòi công bằng cho em", Tuyên Hoàng nhìn thấy bộ dạng này của Trần Triệu Dương thì giận dõi, lập tức quay lại nhìn Nam Cung Yến làm nũng.
“Thực sự không công bằng, anh chia cho em ấy một chiếc đi”, Nam Cung Yến gật đầu, sau đó vươn đũa ra gắp một chiếc bánh bao từ đĩa của Trần Triệu Dương đặt lên đĩa của Tuyên Hoàng.
“Cám ơn chị Tiểu Yến”, Tuyên Hoàng thấy vậy thì vui như mở cờ trong bụng lập tức nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt khiêu khích.
“Chị ơi, người ta còn đang ở độ tuổi phát triển, nếu như để quá đói chắc chắn sẽ không tốt đâu, dinh dưỡng không đủ à”, Tuyên Hoàng cầm lấy chiếc bánh bao ăn ngấu nghiến xong thì nhìn sang đĩa của Nam Cung Yến, tỏ vẻ đáng thương nói.
Trước giờ Nam Cung Yến ăn cơm rất từ tốn, hơn nữa cô lại có nhiều bánh bao nhất, vẫn còn tận hai chiếc.
“Đúng là một con mèo nhỏ háu ăn mà”, cô nhìn thấy bộ dạng của Tuyên Hoàng thì cảm thấy bất lực nói.
Sau đó gắp chiếc bánh bao trên đĩa của mình cho Tuyên Hoàng, rồi vội vàng ăn chiếc bánh bao. cuối cùng của mình.
“Cảm ơn chị Tiểu Yến, chị thật tốt bụng, không giống như một vài người, hứ”, Tuyên Hoàng mặt mày hớn hở, lập tức gắp chiếc bánh bao lên ăn từng miếng nhỏ, đến miếng cuối cùng cô ta thật sự có chút không nỡ ăn.
Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, Trần Triệu Dương cạn lời.
Khi không người trổ tài nấu nướng là mình đây lại trở thành người xấu xa nhất rồi.
Nam Cung Yến bật cười, cô nhóc này thật lém lỉnh và đáng yêu.
Sau khi ăn xong, Trần Triệu Dương muốn đưa Nam Cung Yến đến chỉ nhánh công ty bọn họ ở đây, còn Tuyên Hoàng thì chỉ muốn ở lại biệt thự, lười phải đi đến công ty gì đó.
Anh và cô lái xe về phía công ty, khi bọn họ sắp tới công ty thì điện thoại của Nam Cung Yến bất ngờ đổ chuông.
“Lão Lý, có chuyện gì sao? Cháu sắp tới công ty rồi”, Nam Cung Yến nghe điện thoại liền hỏi.
“Được rồi, chú hãy ổn định bọn họ trước, cháu sắp đến rồi”, sau khi nghe xong cuộc điện thoại thì sắc mặt của Nam Cung Yến trở nên không mấy vui vẻ.
“Em đừng lo, không có chuyện gì không giải quyết được cả”, nhìn thấy dáng vẻ cô như vậy, Trần Triệu Dương vội an ủi nói.
“Ừm”, tuy nói như vậy, nhưng có mấy ai gặp phải rắc rối mà không lo lắng chứ?