“Chú, chẳng lẽ chú đã giết tên Vương Diệu Phi kia à?”, Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương nói, trợn tròn hai mắt trong nháy mắt, tò mò hỏi.
Nghe Tuyên Hoàng nói trái tim vốn đã yên ổn của Nam Cung Yến lại trở nên lo lắng.
“Sao có thể được, hiện tại chúng ta đang ở trong một xã hội pháp chế, sao có thể tùy tiện giết người được? Tôi chỉ đi cảnh cáo hắn ta một chút thôi, bảo hắn ta sau này không được đến trêu chọc tôi nữa mà thôi”, Trần Triệu Dương nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, xoa đầu cô bé, giọng điệu không hòa nhã chút nào nói.
“Tôi đã nói rồi, đừng xoa đầu tôi nữa, tôi sẽ ngốc đó!”, Tuyên Hoàng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở hổn hển nói.
“Được rồi, tôi đi ngủ đây, mệt mỏi cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút”, Tuyên Hoàng đứng dậy, vươn eo, quay người trở về phòng của Trần Triệu Dương, đóng cửa.
“Tôi không quen ngủ cùng người khác, nên tôi sẽ dùng phòng của chú nhé!”, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến sững sờ, Tuyên Hoàng chỉ để lại một câu nói rồi trở về phòng.
“Bà xã, thật sự xin lỗi em, vừa đến thành phố Long Hải, đã khiến em phải chịu nhiều tổn thương như vậy, là do anh không thể bảo vệ em”, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương đột nhiên hơi áy náy nói.
“Không thể trách anh được, anh đã làm rất tốt rồi, nếu như không phải anh, e rằng em sẽ gặp nhiều khó khăn hơn”, Nam Cung Yến lại cực kỳ mạnh dạn vươn tay ra, nắm lấy tay của Trần Triệu Dương, nhẹ nhàng an ủi.
“Cảm ơn bà xã!”, Trần Triệu Dương cảm động kéo Nam Cung Yến, ôm cô vào lòng.
“Hừ, anh chỉ muốn dê người ta thôi”, Nam Cung Yến bị Trần Triệu Dương kéo vào lòng, trong lòng lại dâng lên cảm giác an toàn vô hạn, nhưng vì tính cách nhút nhát của mình, cô lại không thể làm được, liền đẩy Trần Triệu Dương ra.
“Bà xã, bà chị họ của em thì em định làm thế nào?”, Trần Triệu Dương nghĩ đến Triệu Diễm Linh, nói thật, mọi chuyện đều do người phụ nữ này gây ra, nếu như không có cô ta, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế nên, đối với Triệu Diễm Linh, Trần Triệu Dương không hề có chút thiện cảm nào.
“Trần Triệu Dương, mặc dù chuyện chị ấy làm rất quá đáng, thế nhưng, cuối cùng chị ấy vẫn không làm em bị thương, ngược lại bây giờ, chị ấy đã rút ra một bài học rồi, em tin sau này chị ấy sẽ làm người tốt", Nam Cung Yến chần chừ nói.
“Huống chi là, tốt xấu gì chị ấy cũng là chị họ của em, em thật sự không thể làm gì chị ấy được, nếu không thì, em thấy rất có lỗi với người mẹ đã mất của mình”, Nam Cung Yến nói đến đây, có chút đau lòng.
“Được rồi, bà xã, tùy em, đợi sau khi mọi chuyện ở thành phố Long Hải kết thúc, anh sẽ bảo người đưa chị ta về, trong khoảng thời gian này, để chị ta suy nghĩ về những gì mình đã làm, cũng coi như cho chị ta một bài học”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề ngạc nhiên với quyết định của Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến nhìn có vẻ là một tổng giám đốc lạnh lùng, nhưng ai càng hiểu cô thì càng biết rằng, thật ra cô là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp.
“Bà xã, phòng của anh bị nhóc Tuyên Hoàng kia chiếm mất rồi, đêm nay anh không có chỗ ngủ, em xem..”, nói đến đây, Trần Triệu Dương ra vẻ đáng thương nhìn Nam Cung Yến.
“Hừ, đúng là lợi cho anh, cùng em về phòng đi”, nghe được Trần Triệu Dương nói vậy, sao Nam Cung "Yến không biết tên này đang có ý gì, liền liếc anh một cái không hòa nhã chút nào.
“Nhưng mà, anh chỉ được nằm ngủ dưới đất thôi”, Nam Cung Yến liền bổ sung thêm một câu ngay sau đó, nói xong, cô quay người đi vào phòng.
“Hi hì, anh biết rồi!”, Thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương liền vui vẻ, tung tăng đi theo cô vào phòng.
Một đêm không xảy ra chuyện gì, hai người Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến không hề ngủ, mà ngồi xếp bằng tu luyện cả một đêm.
Cả một đêm này, có thể nói Trần Triệu Dương tu luyện rất thoải mái, đêm nay không bằng đêm tu luyện đầu tiên tuần trước cùng Nam Cung Yến, hơn nữa, anh cảm thấy, sức mạnh của Nam Cung Yến trở nên mạnh hơn, tốc độ tu luyện của anh cũng tăng lên.
“Chú, chú nấu cơm à, sáng nay ăn gì vậy?”, Tuyên Hoàng vẫn còn ngái ngủ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang bận rộn ở trong phòng bếp, cô nhóc liền sáng mắt, chạy đến, tỏ vẻ thèm thuồng.
“Húp cháo ăn bánh bao!”, nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cô bé, Trần Triệu Dương không vui lòng trả lời.