Sau khi làm xong những việc này, Trần Triệu Dương lùi lại ngay lập tức, nói: “Sau này, không được phép đến quấy rầy Nam Cung Yến, cô ấy là vợ của tôi, nếu để tôi biết được, anh còn dám đến quấy rối cô ấy, tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là đau đớn!”
Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa vẫy tay, một bức tượng gỗ cứng vốn đặt ở bên cửa sổ xuất hiện trong tay anh ngay lập tức, sau đó, anh vỗ mạnh vào bức tượng, bức tượng đó vẫn hoàn hảo, không hề hư hại. Làm xong mọi việc, Trần Triệu Dương đặt bức tượng về chỗ cũ, rồi sau đó rời đi.
Sau khi Trần Triệu Dương rời đi, Vương Diệu Phi ngồi bệt xuống đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Hừ, ăn nói ghê gớm như thế, không phải vẫn sợ nhà họ Vương và nhà ngoại tôi sao, ba người chết
rồi hay sao? Mau đỡ tôi dậy”, Vương Diệu Phi hừ lạnh, có phần tự đắc nói.
“Vâng!”, ba cô gái vừa mới bị dọa sợ, còn tưởng kẻ thù của Vương Diệu Phi tìm đến nơi, nếu như giết Vương Diệu Phi thật rồi muốn giết người diệt khẩu thì sợ rằng ba người bọn họ cũng khó có thể sống được, không ngờ cuối cùng lại không hề xảy ra chuyện gì.
“Dìu tôi tới xem tượng gõ của tôi nào!”, nghĩ đến động tác làm ra vẻ của Trần Triệu Dương trước khi rời đi, Vương Diệu Phi cười lạnh một tiếng, cùng với sự hỗ trợ của ba cô gái, đến trước bức tượng gõ.
“Giả vờ cái gì chứ, không phải bức tượng này vấn bình thường sao, làm cả ngày cũng chỉ tốn công phí sức”, Vương Diệu Phi liếc nhìn bức tượng, nhận thấy không hề thay đổi chút nào, liền chế giếễu.
Thế nhưng, Vương Diệu Phi đang cười không hề nhận ra, màu sắc của bức tượng này đang nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi trên bức tượng gỗ bắt đầu trượt xuống, giống như cát.
“Cậu Vương, mau nhìn đi!", lúc này, cuối cùng cũng có một cô gái nhìn thấy sự thay đổi, kêu lên.
Nghe thấy vậy, Vương Diệu Phi nhìn vào bức tượng gỗ ngay lập tức.
Vương Diệu Phi nhìn thấy, bức tượng gỗ vốn không hề tổn hại chút nào, bắt đầu nhạt dần, sau đó, những phần khắc nổi bên ngoài bắt đầu bong ra, rơi vãi xuống đất.
“Chuyện này..., nhìn thấy sự thay đổi của bức. tượng, đám người Vương Diệu Phi trợn tròn mắt.
“Không... tượng gỗ của tôi!", Vương Diệu Phi không dám tin, liền giơ tay ra, nằm lấy bức tượng gỗ.
Thế nhưng, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là mình chỉ nằm lấy không khí, bàn tay của mình xuyên thẳng qua bức tượng gỗ, hẳn ta liền rút tay lại, cả bức tượng hóa thành tro bụi, tan thành mây khói.
“XI...” Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác đầu tiên của Vương Diệu Phi không phải đau đớn, mà là sợ hãi, sau đó là kinh sợ.
Nếu như vừa rồi một chưởng này của Trần Triệu Dương đập vào người mình...
Nghĩ đến đây, Vương Diệu Phi ngồi phịch xuống đất.
Còn ba cô gái kia cũng vô cùng sợ hãi, không dám ở lại đây nữa, nhanh chóng mặc quần áo, không đòi tiền Vương Diệu Phi, mà rời thẳng đi.
Sau khi Trần Triệu Dương rời đi, anh đi thẳng về chỗ ở của mình, về đến nhà, hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đang đợi anh ở phòng khách.
“Trần Triệu Dương, anh đi đâu thế? Có sao không?”, Nam Cung Yến thấy Trần Triệu Dương trở về an toàn, liền thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn anh từ trên xuống dưới, vẫn lo lăng hỏi.
“Anh không sao, em yên tâm đi, sau này Vương Diệu Phi sẽ không dám gây sự nữa đâu”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nhìn vẻ căng thẳng trong đôi mắt của Nam Cung Yến, trong lòng anh cực kỳ cảm động.