Nếu mà Trần Triệu Dương biết được suy nghĩ của Nam Cung Yến thì chắc chắn sẽ kêu oan.
Anh vốn không quan tâm đến chuyện liên minh thương mại mà anh nhờ Từ Hồng Nho đứng lên vì theo suy nghĩ của anh, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách khiến bản thân tăng thêm thực lực, đây cũng chỉ là chuyện tiện tay mà thôi.
“Anh Trần, tôi... tôi có thể nói không?”, Tăng Kim Lai ngập ngừng rồi quay sang nhìn Trần Triệu Dương.
“Anh hỏi tôi làm gì? Nếu vợ tôi muốn nghe thì anh cứ nói”, Trần Triệu Dương đảo mắt một cái, xem ra tên Tăng Kim Lai này nhìn thì có vẻ thông minh nhưng cũng có chút ngốc nghếch, chuyện này mà còn hỏi anh.
Anh dám không đồng ý hay sao? Vì người muốn nghe là vợ của anh.
“Được thôi, cô Trần, tôi nói với cô một vài câu chuyện về anh Trần..”, nghe đến Trần Triệu Dương thì Tăng Kim Lai lập tức thấy hưng phấn, rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bên chỗ Trần Triệu Dương nói chuyện rôm rả nhưng bên phía đám người Uông Thúc Dư thì như gặp phải đại địch.
Chỉ là dù thế lực của nhà họ Thương có lớn như thế nào nhưng nếu những người thương nhân ở đây liên minh với nhau thì nhà họ căn bản không thể chống đỡ được.
Quả nhiên không đến 10 phút thì Uông Thúc Dư đã bước đến với vẻ mệt mỏi.
“Anh Trần, theo như những gì anh phân phó thì tôi đã đánh sập nhà họ Thương, anh xem...", Uông Thúc Dư nhìn Trần Triệu Dương một cách sợ hãi, nói.
“Lão Tăng, tôi còn có chút chuyện, chuyện còn lại giao cho anh xử lý”, Trần Triệu Dương không nhìn Uông Thúc Dư cái nào mà lập tức đứng lên nói với Tăng Kim Lai.
“Anh Trần, anh cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý mọi chuyện một cách ổn thỏa”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì Tăng Kim Lai vô cùng kích động, anh ta không ngờ khi nãy mình bày tỏ sự trung thành thì sẽ được giao cho nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Anh ta thầm quyết tâm nhất định phải làm thật tốt chuyện này.
“Được, anh làm thì tôi yên tâm rồi. Đúng rồi, bao giờ anh làm xong thì đến tìm tôi, địa chỉ của tôi anh biết rồi đấy”, Trần Triệu Dương võ vai anh ta nói.
“Được, anh Trần”, nghe được lời này của Trần Triệu Dương thì tim anh ta như muốn ngừng đập rồi đột nhiên đập lại một cách điên cuồng, khuôn mặt mập mạp của anh ta cũng vì kích động mà đỏ bừng cả lên.
“Vợ à, chỗ này không có gì vui nữa đâu, chúng ta về thôi”, Trần Triệu Dương đứng lên rồi nói với Nam Cung Yến.
“Được thôi, em đói rồi, đến đây lâu vậy mà không có gì ăn cả, đói chết mất thôi”, Nam Cung Yến gật đầu, không đợi được mà làm nũng với Trần Triệu Dương.
“Aiya, thật sự xin lỗi, vợ à, là lỗi của anh, anh không nên để em đói, về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé, đảm bảo em ăn no rồi vẫn muốn ăn tiếp”, nghe thấy lời nói của Nam Cung Yến thì Trần Triệu Dương võ trán một cái.
Sau khi ăn xong bữa trưa thì đến giờ vẫn chưa có gì ăn cả, nên đói là đúng rồi.
Lúc nấy anh ăn được không ít đồ trên bàn nhưng Nam Cung Yến luôn phải đi giao tiếp với đám thương nhân đó nên làm gì có thời gian mà ăn, bây giờ chắc là đói muốn chết rồi.
Nhưng đột nhiên anh lại nhớ ra, vợ anh lúc nãy làm nũng với anh phải không?
Xem ra, thái độ của vợ với anh lại tốt hơn rồi, mình phải cố gắng nữa, tranh thủ thời gian ở thành phố Long Hải này đạt được kỹ năng cuối cùng.
“Ôi, anh Trần tốt với vợ quá, người giỏi như thế mà còn tự mình xuống bếp nấu ăn, cô Trần đúng là có phúc mà”, nhìn thấy Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến rời đi cùng nhau thì Tăng Kim Lai cảm thán.
Đám người ở đây nhìn thấy hai người đi rồi thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Khi Trần Triệu Dương ở đây thì thực sự quá áp lực, họ còn không dám thở mạnh.