Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 629




Ông ta rất rõ Tăng Kim Lai là người như thế nào. Đó là người chưa thấy mục tiêu sẽ không vội hành động. Nếu không có ích thì tên mập chết tiệt này tuyệt đối không thể manh động như vậy.

Phải biết là vốn liếng lớn nhất của người kinh doanh chính là tiền, thứ tham lam nhất chính là lợi ích.

Nhưng bây giờ một doanh nhân lại đem bỏ hết mọi lợi ích của mình, thì chỉ có một khả năng, đó là có một thứ còn có ích và quan trọng hơn cả tiền.

“Cậu Tăng, tôi xin cậu. Cho dù cậu tức giận cũng đừng trút giận lên cả thành phố Long Hải. Cậu có thể trả thù tôi, tha cho họ con đường sống đi”, Uông Thúc Dư tỏ ra bình thản và dõng dạc lên tiếng.

Nghe Uông Thúc Dư nói vậy, sắc mặt của các doanh nhân của thành phố Long Hải có mặt tại đó đều khẽ động, những người vốn muốn gào thét tìm Uông Thúc Dư tính sổ, giờ thì ai nấy cũng đều tỏ ra áy náy.

Nhưng sau khi Trần Triệu Dương và Tăng Kim Lai nghe Uông Thúc Dư nói vậy, tất cả đều cười mỉa mai.

“Ông Uông quả nhiên là người có chí khí. Nếu đã như vậy, vậy chính là nhà họ Uông các người khai chiến với cả thành phố Vân Hải của chúng tôi rồi. Tôi đành đón tiếp vậy. Trong thời gian năm phút, 

cho tôi thời gian năm phút thôi, tôi sẽ khiến nhà họ Uông các ông đi vào lịch sử”, Tăng Kim Lai giơ ngón cái lên với Uông Thúc Dư, sau đó lấy điện thoại ra.

Vốn còn tưởng đây là chính nghĩa, chỉ cần vượt qua ải khó trước mắt, chí ít sau này doanh nhân của thành phố Long Hải sẽ tôn trọng ông ta. Cho dù ông †a thua, sau này cũng có thể đứng lên lại.

Nhưng ông ta không ngờ Tăng Kim Lai lại gắt đến vậy, nhắm thẳng một mình ông ta. Nếu nhà họ Uông thua triệt để, coi như là đã giành được sự tôn kính của cả thành phố Long Hải thì đã sao, chẳng khác gì trăng dưới nước, có tiếng mà không có miếng.

Nhưng trong hoàn cảnh này ai còn quan tâm đến danh vọng cao hay không, mà chỉ màng lợi ích có cao hay không mà thôi, tới lúc đó nhà họ Uông thật sự sẽ suy sụp mất.

“Cậu Tăng, xin đừng, tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi đi. Tôi xin lỗi”, Uông Thúc Dư nhìn thấy Tăng Kim Lai thật sự lấy điện thoại ra, ông ta hoàn toàn tuyệt vọng, bèn quỳ xuống và cầu xin.

“Vẫn là câu nói đó. Các ông cầu xin sai người rồi. Nếu các ông đắc tội với tôi, nói thật tôi cũng không quan tâm mấy, da mặt tôi dày lắm. Nhưng người các ông đắc tội là người không thể dây vào, càng là người không nên đắc tôi, chuyện đó vượt qua tầm kiểm soát của tôi”, lúc này Tăng Kim Lai rất biết hưởng thụ cảm giác sát thương qua lời nói.

Nhưng đầu óc anh ta rất tỉnh táo, bản thân có thể có được ngày này đều là nhờ người đàn ông trước mặt cho. Nếu bản thân không biết tự lượng sức mà xúc phạm đến Trần gia thì chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.

“Anh Trần, xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, nói ra lời không nên nói, mong anh đại nhân đại lượng, xin anh tha cho chúng tôi đi”, lúc này Uông Thúc Dư mới nhớ ra, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ chàng thanh niên trẻ này mà ra.

Nếu cho bản thân thêm cơ hội, ông ta tuyệt đối sẽ không chọc giận ai đó một cách bừa bãi, cũng sẽ không cố gắng giữ thể diện.

“Tôi chỉ có một yêu cầu, lúc nào nhà họ Thương không còn nữa thì các ông đều có thể khôi phục như trước đây”, Trần Triệu Dương lập tức kéo lấy một chiếc ghế để Nam Cung Yến ngồi xuống, sau đó anh cũng ngồi xuống rồi chậm rãi nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt mọi

người đều hiện ra các sắc thái khác nhau.

“Được, anh cho tôi thời gian ba ngày. Ba ngày sau, tôi sẽ khiến cả nhà họ Thương biến mất hoàn toàn”, Uông Thúc Dư nghe Trần Triệu Dương nói vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nhà họ Thương cũng rất khó đối phó nhưng chí ít không phải không lay chuyển được.

Vì lợi ích của bản thân, bọn họ nhất định phải liều một phen.

Trong tình huống này, chỉ đành sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi mà thôi, có mấy ai mà không sống vì chính mình chứ.

“Được thôi. Hy vọng công ty các ông có thể trụ được ba ngày”, Trần Triệu Dương gật đầu, không do dự mà đồng ý.

Vốn dĩ bọn họ rất vui mừng khi nghe Trần Triệu Dương đồng ý, nhưng nghe đến nửa câu sau của anh thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi rõ rệt.

Đừng nói là ba ngày, nếu nhóm doanh nhân của thành phố Vân Hải vẫn tiếp tục tấn công như vậy, có thể trụ qua được một ngày đã không tệ rồi.

Liệu ba ngày sau, bọn họ còn khả năng và sức lực đối phó với nhà họ Thương ư?