Trần Triệu Dương bỗng kinh ngạc, sao cô gái này nói chuyện tự nhiên đến như vậy, anh thậm chí còn không biết đối phương.
“Đại ca, đừng giả bộ nữa. Anh nhìn mình kìa, vốn không có chút khí chất của thương nhân gì cả, sao có thể được mời tới đây, chắc là lén vào rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không vạch trần anh đâu”, thấy Trần Triệu Dương không hề phản ứng, cô gái lập tức võ lên vai của anh rồi nói.
“Ồ, vậy cảm ơn cô nhiều, làm sao cô lén vào đây được?”, Trần Triệu Dương mỉm cười rồi gật đầu hỏi lại.
“Đại ca, chúng ta để lại thông tin liên lạc đi. Sau này có chuyện tốt thế này thì tôi sẽ thông báo anh. "Yên tâm, tin tức của tôi rất nhanh chóng. Nếu anh cũng có thì hãy thông báo cho tôi một tiếng nhé. Chúng ta hợp thành một nhóm ăn uống”, cô gái lập tức lấy điện thoại ra rồi nói với Trần Triệu Dương.
“Được thôi”, Trần Triệu Dương cảm thấy cô gái này rất thú vị. Anh bèn lấy điện thoại ra rồi đưa cho cô ta.
“Tự cô thêm vào đi”, Trần Triệu Dương mỉm cười và nói.
“Ok, chú à, điện thoại của chú không tồi đâu nha. Xong rồi, chúng ta đã add WeChat, tôi gửi số điện thoại cho chú rồi. Chú nhất định phải lưu lại đấy, hợp tác với tôi tuyệt đối không thiệt thòi, tôi sẽ che chở cho chú”, cô gái trả điện thoại lại cho Trần Triệu Dương, vẻ mặt đầy nghĩa khí rồi nói.
“Ha ha... Sao mới có một lúc thôi mà tôi từ đại ca thăng cấp lên chú rồi?”, Trần Triệu Dương cười lớn, bất lực hỏi.
Anh cũng mới hai mươi mấy tuổi đầu, sao bị người ta gọi là chú rồi.
“Đừng thấy chú trạc tuổi tôi, nhưng điệu bộ của chú rất giống ông của tôi, không gọi chú là ông thì coi như nể mặt chú lắm rồi đấy", cô gái vừa nói, vừa lấy một miếng bánh kem trong tay đưa vào miệng một cách rất tự nhiên.
“Được rồi, cháu gái ngoan”, Trần Triệu Dương bất lực lắc đầu thu nhận lấy đứa cháu gái này.
“Ôi trời, chú ơi, chú cũng biết cách mượn gió bẻ măng quá rồi. Tôi gọi chú là chú, nhưng chú cũng không thể nhân cơ hội gọi tôi vậy được. Tôi tên là Tuyên Hoàng, chữ Tuyên có chữ Vương bên cạnh, chữ Hoàng trong Phượng Hoàng, chú có thể gọi tôi là Tuyên Tuyên”, Tuyên Hoàng nhướng mắt lên, tức giận nói.
“Tuyên Hoàng! Họ Tuyên này rất ít thấy. Đừng nói nhà cô là con cháu của nhà họ Cơ chứ?”, Trần Triệu Dương thấy lạ nên hỏi lại.
“Chú à, tai của chú đúng là không tốt nha. Tôi họ Tuyên, không phải họ Cơ”, Tuyên Hoàng trợn mắt, tỏ vẻ khó chịu nói.
Nghe Tuyên Hoàng nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên mỉm cười nhìn cô ta. Lúc anh nói câu này thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt của Tuyên Hoàng. Tuy cô ta che giấu rất tốt, nhưng sự cảnh giác đó vẫn bị Trần Triệu Dương phát hiện.
“Vậy à”, Trần Triệu Dương cũng không hơn thua. Người ta đã không muốn nói, anh cũng lười đi hỏi. Mỗi người đều có nỗi khổ của mình.
Sau đó Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng trò chuyện rất vui vẻ.