Vương Diệu Phi nghe thấy thì sắc mặt lạnh hẳn đi, hắn ta không ngờ Nam Cung Yến lại kết hôn rồi, hơn nữa lại còn dẫn cả chồng đến đây, đây không phải là muốn khiến mình mất mặt hay sao?
Đám người xung quanh đều thầm tiếc nuối, một người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại bị Vương Diệu Phi tóm được mất rồi, nếu mà là người khác thì may ra họ còn dám đập chậu cướp hoa, nhưng tên Vương Diệu Phi không chỉ là cậu ấm nhà họ Vương, quyền lực sau lưng mẹ hắn mới là thứ đáng sợ.
Nhưng nghe được lời này thì mọi người đều trưng ra khuôn mặt hóng hớt, không ngờ người mà hắn ta muốn lại là phụ nữ đã có chồng, đúng là thú vị mà.
Triệu Diễm Linh vừa nghe được thì cuống cuồng cả lên, cô ta giữ lấy Trần Triệu Dương rồi nói khẽ: “Cậu đừng có gọi linh tỉnh, câm mồm lại cho rồi, còn sợ chưa đủ mất mặt sao?”
Dạy dỗ anh xong thì cô ta lại thay đổi sắc mặt luôn, lập tức vừa cười vừa nói với Vương Diệu Phi: “Cậu chủ Vương, đừng có nghe cậu ta nói linh tinh, đầu óc cậu ta có vấn đề, vừa rồi chỉ là lời nói bậy mà thôi”.
“Thế sao cô Nam Cung”, Vương Diệu Phi thở dài nhẹ nhõm rồi nhìn Nam Cung Yến hỏi.
“Tiểu Yến, đừng có nói linh tinh, hãy nghĩ đến sự phát triển của công ty”, Triệu Diễm Linh đứng bên cạnh nghe thấy thì nhỏ giọng nói với Nam Cung Yến.
“Cậu chủ Vương, Trần Triệu Dương đúng là chồng của tôi, chúng tôi đã nhận giấy kết hôn rồi”, sao mà Nam Cung Yến không nhìn ra được mờ ám {_ giữa Triệu Diễm Linh và Vương Diệu Phi cơ chứ, cô lập tức nói một cách lạnh nhạt.
Vốn Trần Triệu Dương không muốn Nam Cung Yến phải chịu sự oan ức này nhưng khi nghe được _ những lời cô nói thì anh vô cùng cảm động, trước J_ mặt nhiều người như vậy mà cô lại thừa nhận anh là chồng, anh không cảm động mới là lạ.
“Được thôi, nếu hai người đã là vợ chồng thì để chồng cô dẫn cô vào đi”, Vương Diệu Phi nói xong thì nhìn sang Trần Triệu Dương.
“Cậu nhìn lại thiệp mời xem, đây là thiệp mời SVIP”, Trần Triệu Dương không quan tâm đến Vương Diệu Phi mà nhìn qua Nam Cung Yến một cái khiến cho cô yên tâm rồi sau đó mới lấy ra thiệp mời, nói.
“Xin lỗi, thiệp mời này thực sự không phải của chúng tôi, anh cất đi”, người phục vụ không thể dựa vào một câu nói của Trần Triệu Dương mà tin được nên lạnh giọng nói.
“Haha, thiệp mời SVIP chó má gì chứ, sao trước đến nay tôi chưa từng nghe nói đến, tôi nghĩ là anh muốn vào quá nên muốn làm loạn đúng không, người như anh không những không được vào mà chút nữa còn bị bảo vệ đuổi ra đấy”, Vương Diệu Phi nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói thì cười ầm lên.
“Xin đừng làm loạn ở đây nữa, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến”, người phục vụ tin là anh muốn làm loạn nên giọng điệu lập tức khó chịu.
“Được thôi, mong là chút nữa anh sẽ không hối hận”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi không muốn dây dưa gì thêm nữa.
Anh vốn không có tý hứng thú nào với cái tiệc rượu này.
Nếu vợ anh thực sự muốn phát triển ở thành phố Long Hải thì anh sẽ có cách giúp cô, chứ không cần thiết phải tham dự bữa tiệc rượu này để mở rộng quan hệ.
Nghe thấy những lời nói ngạo mạn của Trần Triệu Dương thì người phục vụ, Vương Diệu Phi và những người khác đều nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu.
“Xin lỗi vợ, hôm nay khiến em phải chịu uất ức rồi”, Trần Triệu Dương lập tức nắm tay Nam Cung Yến rồi nói một cách áy náy.
“Không sao, chúng ta đi thôi”, Nam Cung Yến lắc đầu tỏ vẻ mình không để ý đến chuyện này.
“Anh Trần, đợi một chút”, ngay lúc Trần Triệu Dương nắm tay Nam Cung Yến chuẩn bị rời đi thì một người có vóc dáng mập mạp chạy từ trong khách sạn ra.