Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 616




Anh lập tức lái xe đi, rồi theo điều hướng của điện thoại mà lái xe về hướng khách sạn Phượng Lan, trên đường đi, Triệu Diễm Linh không ngừng căn nhăn, đến mức mà anh nghe xong chỉ muốn đấm cô ta một phát bay ra ngoài luôn thôi.

Cuối cùng cũng đến khách sạn Phượng Lan, đây là khách sạn sang trọng nhất của thành phố Long Hải, hơn nữa tiệc rượu lần này cũng thu hút rất nhiều thế lực lớn của thành phố đến, tất cả đều muốn tranh giành miếng bánh béo bở này.

Ngoài cửa khách sạn xe sang đếm không hết, những người ở đây đều xinh đẹp tỏa sáng, ai ai cũng mang hơi thở của xã hội thượng lưu.

“Chúng ta đi vào thôi”, Nam Cung Yến có chút kích động, chỉ cần mình tham gia bữa tiệc này rồi làm quen được vài người, mở rộng mối quan hệ thì công ty có thể phát triển một cách thuận lợi ở đây.

“Được, vào thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu rồi chuẩn bị dẫn theo Nam Cung Yến vào trong.

“Vào cái gì mà vào, không có thiệp mời thì vào kiểu gì? Chúng ta đứng đây đợi cậu chủ Vương đi, lát nữa cậu ấy sẽ ra dẫn chúng ta vào”, Triệu Diễm Linh nghe thấy lời nói của Trần Triệu Dương thì nói một cách khinh thường.

Nghe thấy lời này của cô ta, Nam Cung Yến nhăn mày lại, nhưng không nói gì cả, dù gì mục đích cô đến đây là để tham gia tiệc rượu, nhưng không có thiệp mời thì không có cách nào để vào được.

“Thiệp mời sao, tôi có, tôi có thể dẫn mọi người vào cùng”, Trần Triệu Dương sững lại một chút rồi lập tức lấy ra một tấm thiệp mời màu vàng đen từ trong xe.

“Cậu lấy thiệp mời ở đâu ra? Không phải cậu luôn đi cùng chúng tôi sao, đây không phải là một tờ giấy bỏ đi đấy chứ?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương lấy ra một chiếc thiệp mời vô cùng lạ lùng thì cô ta cười lạnh một tiếng, châm biếm.

“Nếu chị không muốn vào thì có thể đứng ở đây đợi cậu chủ Vương”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng rồi nói với Nam Cung Yến: “Vợ à, đi thôi, chúng ta đi vào trong”.

“Được”, Nam Cung Yến tuy rằng không biết anh lấy ở đâu ra thiệp mời này nhưng cô lựa chọn tin tưởng anh, bởi vì trước giờ anh đều vô cùng thần bí, có lẽ anh thật sự có cách lấy được thiệp mời.

“Tiểu Yến, em thực sự tin là cậu ta có thể lấy được thiệp mời hay sao? Nếu như nó là giả, đến lúc đó bị người ta đuổi ra không nói, sợ là sẽ thành trò cười của cả thành phố Long Hải này, công ty chúng †a muốn tiến vào đây thì chỉ khó càng thêm khó thôi”, Triệu Diễm Linh vội đứng lên, hết lời khuyên nhủ.

“Hừ, người phụ nữ của Trần Triệu Dương tôi đây, ai dám cười chê?”, nghe được lời nói của Triệu Diễm Linh thì Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, nói một cách bá đạo.

“Aiya, cậu đúng là có khẩu khí lớn thật đấy, cậu nghĩ mình là ai cơ chứ?”, Triệu Diễm Linh nghe được lời nói của Trần Triệu Dương thì cười lạnh.

“Tôi không cần chị tin, chị có tin hay không cũng không liên quan gì đến tôi cả, nhân lúc tôi còn chưa tức giận thì mau ngậm cái miệng lại cho tôi, nếu không thì tôi cũng không ngại dạy chị ăn nói đúng mực đâu”, Trần Triệu Dương nghe thế thì hai mắt như phát ra tia điện, nghiêm mặt nói.

“Cậu... cậu thế mà lại dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi là chị họ của Nam Cung Yến đấy, cậu cũng to gan thật”, Triệu Diễm Linh nghe thấy thế thì vô cùng tức giận, lập tức hét to.

“Chị họ, đừng nói nữa”, nghe thấy chị họ mình lại muốn đấu khẩu cùng Trần Triệu Dương thì Nam Cung Yến cảm thấy vô cùng đau đầu.

Trần Triệu Dương không nói gì nữa, nếu mình cứ so đo với người ngu ngốc này thì chỉ làm khó cho vợ mình thôi, anh cũng không muốn làm khó vợ mình.