Trần Triệu Dương bước ra sau khi thay một bồ đồ thoải mái, tuy không trang trọng nhưng nó đẹp hơn rất nhiều so với bộ quần áo mà anh mặc trước đó.
“Tiểu Yến, chúng ta đi thôi”, Trần Triệu Dương thay quần áo xong thì đi ra nói với Nam Cung Yến.
“Được”, Nam Cung Yến gật đầu rồi đi theo Trần Triệu Dương ra ngoài.
Triệu Diễm Linh ở sau nhìn thấy cảnh này thì hừ lạnh một tiếng rồi cũng đi theo họ.
Đến tầng dưới thì vừa hay nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz, Trần Triệu Dương còn nghĩ là xe sang gì nhưng cũng chỉ là một chiếc xe xấp xỉ 800 ngàn tệ mà thôi, anh lập tức khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Xem ra cái tên cậu chủ Vương này cũng không phải người giàu có gì cả.
Trần Triệu Dương tuy ở bên trong thay quần áo nhưng anh cũng nghe rất rõ Triệu Diễm Linh ở bên ngoài hết lời khuyên nhủ Nam Cung Yến như thế nào, nên tất nhiên anh cũng biết được chủ nhân chiếc xe này là ai.
Quả nhiên, người tài xế nhìn thấy đám người Trần Triệu Dương đi ra thì vội tiếp đón.
“Đây có phải là cô Nam Cung và cô Triệu đúng không, tôi được cậu chủ Vương phái tới đón các cô đi tham gia tiệc rượu, mời lên xe”, người tài xế đi lên trước rồi nói.
“Xin lõi, khiến anh đi một chuyến công cốc rồi, chúng tôi có xe, không cần các người phải đón, anh thay tôi gửi lời cảm ơn đến cậu chủ Vương nhé”, không đợi Triệu Diễm Linh nói thì Nam Cung Yến đã nói trước.
“Cái này..., nghe được lời của Nam Cung Yến thì người tài xế ngay lập tức đơ người, không biết trả lời lại như thế nào mới được.
“Được rồi, mau đi đi”, Trần Triệu Dương lập tức đuổi người rồi dẫn Nam Cung Yến lên xe của anh đang đậu bên cạnh.
“Aiya, Tiểu Yến à, sao em lại như thế chứ, chiếc xe nát này có gì tốt, chúng ta xuống xe rồi lên xe cậu chủ Vương cho người tới đón đi”, Triệu Diễm Linh thấy Nam Cung Yến từ chối trực tiếp như thế thì sắc mặt không mấy tốt đẹp, cô ta lập tức khuyên nhủ.
“Chị họ, có phải chị ở quê lâu quá rồi nên chỉ biết Mercedes-Benz là xe sang thôi không, chiếc xe này của Trần Triệu Dương giá trị gấp mấy lần chiếc xe của cậu chủ Vương gì đó đấy”, Nam Cung Yến vốn không muốn nói nhưng thấy chị họ của mình cứ khia đểu thế thì không nhịn được mà oán hận một câu.
Nghe thấy lời của Nam Cung Yến thì Triệu Diễm Linh lập tức ngậm miệng, leo lên xe, lầm bầm hai tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
“Vợ à, chúng ta đi đâu nào?”, sau khi lên xe thì Trần Triệu Dương không thèm để ý Triệu Diễm Linh, dù sao chỉ cần Nam Cung Yến không cau có mặt mày với anh thì anh đều có thể chịu đựng được.
“Đến khách sạn Phượng Lan”, Nam Cung Yến nói.
Nghe đến tên này thì Trần Triệu Dương đơ người ra, đấy chẳng phải là khách sạn mà Tăng Kim Lai mời anh đến tham gia tiệc hay sao, tiệc rượu mà Nam Cung Yến muốn đến không phải cũng là ở đó đấy chứ?
Nghĩ đến đây thì anh lập tức hết giận, rồi quay sang nói với Nam Cung Yến: “Vợ à, anh quên mất một thứ, đợi anh lên tầng lấy rồi xuống ngay nhé”.
Trần Triệu Dương không nghĩ đến là Nam Cung Yến lại muốn đến khách sạn Phượng Lan, anh vốn dĩ không muốn đến tham gia tiệc rượu của Tăng Kim Lai này vì thế không mang theo thiệp mời.
“Đúng là người lười thì luôn lắm chiêu trò”, Triệu Diễm Linh ở bên cạnh tìm được lý do chế nhạo anh thì lập tức oán giận nói.
“Được, anh đi đi, em đợi anh”, Nam Cung Yến gật đầu.
Trần Triệu Dương dùng tốc độ nhanh nhất lao lên tầng rồi lấy thiệp mời xuống.
“Nhanh thế sao?”, Triệu Diễm Linh không nghĩ anh lại nhanh như thế, còn chưa đến một phút, nhưng cô ta cũng lười quan tâm mấy thứ này.
“Mau lên xe, đừng có làm trễ giờ”, Triệu Diễm Linh hừ lạnh rồi nói.
Trần Triệu Dương cũng lười để ý đến người này, anh lập tức khởi động xe rồi nhập điều hướng và đi theo nó.
Anh cũng không thông báo cho Tăng Kim Lai là sẽ đến mà chỉ gửi qua một tin nhăn, dù gì để anh ta cử người đưa xe qua đây thì cũng không biết đến là lúc nào.