Sau khi lên xe, Triệu Diễm Linh ngồi ở ghế phụ, liếc Trần Triệu Dương một cái, tỏ vẻ không ưa anh.
“Trần Triệu Dương đúng không, bây giờ cậu làm gì? Có công ty của riêng mình không? Người nhà cậu làm gì?”, Triệu Diễm Linh đảo mắt, liền hỏi Trần Triệu Dương.
“Chị họ, bây giờ Trần Triệu Dương đang làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng tại công ty em”, Nam Cung Yến sợ Trần Triệu Dương khó xử, liền tiếp lời.
“Em họ à, chị không hỏi em, chị đang hỏi Trần
Triệu Dương”, Triệu Diễm Linh không hề quan tâm đến Nam Cung Yến, hỏi Trần Triệu Dương.
“Hiện giờ em thật sự làm việc ở công ty của Cung Yến, nhà em không có ai, chỉ có một mình em, em cũng không phải con nhà giàu”, Trần Triệu Dương đương nhiên nghe ra được, Triệu Diễm Linh đang cố ý bới lông tìm vết.
“Vậy sao, thế một tháng lương của cậu bao. nhiêu? Có đủ nuôi Cung Yến không? Dù sao thì Cung Yến cũng là phụ nữ, làm một người phụ nữ, Cung Yến cần tiêu rất nhiều tiền, ví dụ như quần áo, túi xách, mỹ phẩm, đồ skin care...", giọng điệu nói chuyện của Triệu Diễm Linh rất cay nghiệt, cô ta nói thẳng thừng.
“Lương một tháng của em có lế khoảng hơn ba ngàn, cũng lâu lắm rồi em chưa kiểm tra thẻ lương, cụ thể bao nhiêu em cũng không biết”, Trần Triệu Dương thành thật trả lời, anh cũng lười chấp nhặt với loại phụ nữ như thế này, dù sao thì Triệu Diễm Linh cũng là chị họ của bà xã nhà mình.
“Ba ngàn tệ? Còn không đủ cho tôi đi làm đẹp, mua một cái túi xách, như thế này thì ổn thế nào. được”, Triệu Diễm Linh nghe xong, liền hét lên một tiếng, sau đó ra vẻ đắc ý nói: “Cung Yến à, tiền tiêu vặt anh rể em đưa cho chị mỗi tháng đều là năm con số đó, em như thế này không được đâu, chị thấy, hai đứa nên ly hôn càng sớm càng tốt, hai đứa không hợp nhau đâu”.
“Két...
Trần Triệu Dương đột nhiên giãm phanh thật mạnh, lạnh lùng nhìn Triệu Diễm Linh.
Người phụ nữ này vừa lên xe đã bắt bẻ, hoàn toàn ra vẻ coi thường anh, bây giờ còn muốn anh và Nam Cung Yến ly hôn, điều này khiến Trần Triệu Dương không thể chịu đựng được.
“Trần Triệu Dương, anh đừng nghe chị ấy nói, chị họ không có ý xấu gì đâu, cũng vì chị ấy lo lắng cho em thôi”, Nam Cung Yến vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trần Triệu Dương, vội vàng nói.
“Chị họ, có thể chị không biết rồi, Trần Triệu Dương có rất nhiều tài sản, mặc dù anh ấy không phải con nhà giàu, nhưng anh ấy rất tài năng, chắc
chắn sẽ không khiến em phải chịu khổ đâu”, Nam Cung Yến nhanh chóng khuyên nhủ chị họ mình.
Triệu Diễm Linh thấy dáng vẻ muốn đánh người của Trần Triệu Dương, cô ta cảm thấy hơi sợ, lập tức nói: “Tôi cứ nói như vậy đấy, cậu nghĩ mình xứng với Cung Yến sao?”
“Thật sự em không xứng với Cung Yến, nhưng mà, hình như chuyện này cũng không liên quan tới chị thì phải. Nếu như chị còn tiếp tục nhiều chuyện, muốn em và Cung Yến chia tay, thì bây giờ chị xuống xe cho em”, Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.
“Không nói thì không nói, tôi thèm vào mà nói ấy", Triệu Diễm Linh nghe thấy những lời nói có phần hung dữ của Trần Triệu Dương, liền ngậm miệng lại.
“Dừng xe, tôi không muốn ngồi ghế phụ nữa!”, Sau đó Triệu Diễm Linh bảo Trần Triệu Dương dừng xe, ngồi về phía sau cùng với Nam Cung Yến.
Trên cả quãng đường tiếp theo, Triệu Diễm Linh không ngừng nhỏ giọng nói chuyện với Nam Cung Yến, cô ta tưởng rằng Trần Triệu Dương không nghe thấy, nhưng Trần Triệu Dương lại nghe hết, không lọt chữ nào.
Càng nghe, Trân Triệu Dương càng tức giận, nhưng người này lại là chị họ của Nam Cung Yến, anh cũng không thể nói được gì nữa, dù sao thì, người ta cũng chỉ nói chuyện nhỏ tiếng, không hề nói rõ.