Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 597




Anh thở phào nhẹ nhõm vì Tiểu Thải đã đáp lại anh.

“Người đến là ai? Lập tức cút khỏi đây. Nếu không thì chúng tôi sẽ dùng súng giết ngay”, những người trên ba chiếc thuyền đó dĩ nhiên phát hiện Trần Triệu Dương đang đứng trên chiếc thuyền gỗ nhỏ, thấy anh chỉ là một thanh niên ngoài 20 tuổi thì đám người này hét lên với giọng điệu rất ngông cuồng.

“Các người là ai vậy? Mau rời khỏi đây đi. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo”, nghe đám người kia nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên tức lên, không hề nể nang nói.

“Hừ, muốn chết à”, nghe giọng điệu xốc nổi của Trần Triệu Dương, đám người trên ba chiếc thuyền kia tức tối mắng anh một trận.

Không chờ Trần Triệu Dương trả lời, đối phương đã giương súng nhắm ngay anh mà bắn. 

Vẻ mặt Trần Triệu Dương lạnh tanh, đám người này đúng là hống hách, nói chưa dứt câu thì đã ra tay giết người.

Trần Triệu Dương không hề do dự, anh nhanh chóng né qua một bên. Những viên đạn rơi như trút nước lên chiếc thuyền nhỏ mà Trần Triệu Dương đang đứng.

Vốn dĩ đây không phải là một chiếc thuyền kiên cố nên dưới tác động của làn đạn, nó đã bị vỡ tan tành.

Anh đạp chân lên chiếc thuyền nát, dùng khí công trong người lao lên, cả người giống như lướt trên mặt nước, tốc độ như bay nhắm về hướng ba chiếc thuyền kia.

“Lập tức bằn”, họ vốn dĩ còn muốn xem kịch hay khi có người chút nữa sẽ rơi xuống nước. Kết quả, bị doạ cho một phen kinh hoàng. Sau khi tỉnh táo lại, đám người kia đều rút súng ra và bản về phía anh.

Đối mặt với những viên đạn này, Trần Triệu Dương vẫn có thể tìm khe hở để thoát thân. Cho nên cảnh tượng những viên đạn không hề chạm được vào người anh nhìn qua vô cùng thần kì.

“Tan nát cho tôi”, Trần Triệu Dương tới một trong ba chiếc thuyền, dùng hai chưởng mạnh vào thân thuyền.

“A..", thân thuyền cơ bản không chống đỡ được, nhanh chóng vỡ tan tát, người phía trên cũng không bị thương nhưng đều bị rơi xuống hồ.

“Cứu tôi với, tôi không biết bơi”. “Mau, mau kéo chúng tôi lên”.

Đám người kia vùng vẫy trong nước, liều mình giấy giụa, có người trực tiếp leo lên chiếc thuyền khác. Điều này làm cho sắc mặt của người trên hai chiếc thuyền còn lại đều tái nhợt. Có người muốn lên thì họ cũng không quan tâm nữa.

“Hừ, mau xuống cho tôi”, nhìn thấy cảnh này, Trần Triệu Dương hừ lạnh. Tiếp theo, ván thuyền dưới chân anh đã vỡ tan tành, Trần Triệu Dương một cước đá văng tất cả những người trên thuyền xuống.

Tất cả mọi người đều liều mình giấy giụa. Sau đó, khí công trong người Trần Triệu Dương tăng lên, chiếc thuyền nhỏ hung hăng lao về phía chiếc thuyền còn lại.

“Mau nhảy đi”, nhìn thấy cảnh này, người trên chiếc thuyền còn lại đột nhiên đổi ý, nhanh chóng nhảy vào hồ nước. 

Nhưng không phải ai cũng nhảy xuống, còn một lão già và một cô gái trẻ. Hai người đó vốn không có nhảy mà chỉ đứng đó nhìn Trần Triệu Dương.

“Chàng trai trẻ, thực lực của cậu rất mạnh. Nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất đừng có đắc tội với chúng tôi. Nếu không sau này cậu sẽ không xong đâu”, lão già đó vốn không vì người của mình đều nhảy xuống nước mà thấy hoang mang, ngược lại ông ta điềm tĩnh lên tiếng.

Nghe người này nói vậy, Trần Triệu Dương đột nhiên cười lạnh.

Cái lão già này, đến bây giờ còn không biết trời cao đất dày, xem ra để ông ta nhìn kỹ người đang năm cục diện lúc này là ai mới được.

“Không sai, mau cút sang một bên cho tôi”, cô gái trẻ nhìn thấy bản lĩnh của Trần Triệu Dương, trong mắt chợt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó phóng thẳng hai thanh trường kiếm trong tay vào. người Trần Triệu Dương.