Sắc mặt của Trương Quân hơi ủ rũ, vốn nghĩ rằng mình có thể kiếm được mấy trăm ngàn, không ngờ chỉ mới có một trăm ngàn mà đã thất bại rồi.
“Được rồi, tiếp tục”, sau đó Trần Triệu Dương nhìn sang đám bảo vệ, không ngờ rằng thực lực của Dương Lệ đã mạnh lên rồi.
Đám bảo vệ kia nhìn thấy Trương Quân mạnh như vậy mà bị đánh bại bởi một chiêu thì đột nhiên chần chừ.
“Đồ nhát cáy, Lý Đào, cậu lên đi”, Hứa Nghị nhìn thấy bọn họ bắt đầu lưỡng lự, chợt phẫn nộ. Anh ta bèn kêu một người bảo vệ có thân hình nhỏ gầy nhưng nhìn có vẻ lanh lợi ra ứng chiến.
“Đội trưởng, yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại danh dự cho anh”, bọn họ do dự không phải vì nhát gan, mà thấy Dương Lệ là con gái, cho nên mới không muốn ra đấu. Nhưng bây giờ đội trưởng đã điểm mặt, cậu †a không thể không ra tay.
“Tôi là Lý Đào, xin chỉ bảo nhiều thêm”, Lý Đào chắp tay, sau đó cậu ta nhanh chóng tấn công về phía Dương Lệ.
Tốc độ của Lý Đào rất nhanh, thân thủ linh hoạt, Dương Lệ vẫn ra đòn như lúc nãy nhưng dù có muốn chạm cũng không chạm được cậu ta.
Điều này khiến Dương Lệ có chút nóng vội, cô ấy bèn gia tăng tốc độ công kích, dĩ nhiên cũng tăng thêm lực.
Cuộc chiến giữa Lý Đào và Dương Lệ đã đến hồi gây cấn, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Lý Đào phong phú, ra tay khá từ tốn, cậu ta không dùng chiêu thức cũ mà trực tiếp đổi chiêu, nếu Dương Lệ không phản ứng nhanh thì e là đã thất bại rồi.
Cho dù là vậy, tâm lý của Dương Lệ cũng bắt đầu trở nên vội vàng
Trần Triệu Dương thấy vậy thì đột nhiên lắc đầu, Dương Lệ sắp thua rồi.
Quả nhiên, chưa tới một phút, Lý Đào đã bắt được thóp của Dương Lệ, ngón tay cậu ta xẹt ngang cổ họng của cô ấy.
“Dừng, Lý Đào thắng”, thấy Dương Lệ còn muốn ra tay, Trần Triệu Dương lập tức đứng lên và hét to.
“Tại sao? Tôi vẫn chưa thua mà”, Dương Lệ vẫn chưa biết mình thua ở đâu. Nghe Trần Triệu Dương nói vậy thì cô ấy liền vội lên tiếng.
“Cô đã bị người ta cứa ngang cổ họng. Nếu Lý Đào có dao găm trong tay thì cô đã không còn mạng rồi”, Trần Triệu Dương lập tức lên tiếng giải thích.
“Hơn nữa, các người đều là hậu thiên võ giả, còn bọn họ chỉ là người bình thường, lúc ra tay phải chú ý khống chế lực”, Trần Triệu Dương quét mắt nhìn đám người Giang Tử Phong rồi nói.
“Em cũng muốn thử”, Trần Triệu Dương vốn còn tưởng người tiếp theo sẽ là Từ Tịnh Nhã, không ngờ Nam Cung Yến lại đứng ra háo hức muốn thử.
“Em đừng có náo loạn”, nghe Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương chợt bất lực nói.
“Em không có làm loạn. Lúc nấy họ đánh nhau, em đã nhớ hết rồi”, Nam Cung Yến không hề để _ bụng, cô từ tốn đứng ra.
“Tên to cao nhà cậu, ra đây đi”, cô mặc kệ lời Trần Triệu Dương nói, trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Nghị rồi nói.
Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Hứa Nghị trợn tròn mắt. Nhưng anh ta biết, cô gái xinh đẹp giống tiên nữ trên trời này là vợ của ông chủ Trần Triệu Dương. Hơn nữa, cũng chưa từng tu luyện nên anh ta không dám nhận lời.
Hứa Nghị bèn quay đầu nhìn Trần Triệu Dương, muốn bảo anh ngăn cản vợ mình.
“Anh nhìn anh ấy làm gì? Chuyện này do tôi quyết định”, Nam Cung Yến thấy dáng vẻ của Hứa Nghị, cô nhướng mày rồi dùng chân đá thẳng vào Hứa Nghị.
Cú đá này, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, góc độ rất xảo quyệt, cơ bản không giống người chưa từng tu luyện.
Trần Triệu Dương khá là bất ngờ. Anh không ngờ Nam Cung Yến lại có thực lực này. Thực lực này đã thuộc võ giả sơ cấp rồi.
Chị em nhà họ Cận đứng bên cạnh lại che miệng cười. Họ biết Nam Cung Yến vì muốn nâng cao thực lực bản thân nên đã tìm không ít người dạy. Nhưng lần nào cũng đều phải thay người dạy vì bọn họ đều bị cô đánh bại.