“Nhưng mà, chị chưa nói với Cung Yến là tôi đến Nam Hải, hơn nữa, bây giờ còn ở trong biệt thự Hồ Lộc Minh, đến lúc đó cậu ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung. Nhỡ đâu cậu ấy lại nghi ngờ chị thích Trần Triệu Dương thì phải làm sao?”, nói đến đây, Từ Tịnh Nhã lại càng lo lắng hơn.
“Ôi, chị tự dọa mình rồi, chuyện cũng chẳng có gì, chị cứ nghĩ vớ vẩn làm gì? Được rồi, đi bước nào chắc bước đấy, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này, chẳng lẽ chị muốn giấu diếm cả đời sao?”, với nỗi lo của Từ Tịnh Nhã, Dương Lệ lại cực kỳ bình tĩnh.
Thế nhưng thật ra trong lòng cô ấy cũng hơi bất an, nhưng có người hay lo lắng như Từ Tịnh Nhã ở đây, thay vào đó cô ấy phải trở nên bình tĩnh.
Khi Trần Triệu Dương trên đường đi, đã nói những chuyện liên quan đến Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, dù sao thì đến nước này rồi, anh cũng không có gì phải giấu diếm cả.
“Trần Triệu Dương, mặc dù em không hiểu thế giới của anh cho lắm, thế nhưng, em hy vọng sau này anh làm chuyện gì, cũng nên đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, nếu nguy hiểm, thì đừng có mạo. hiểm”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến không nói gì, nhưng cô lại hơi lo lắng cho Trần Triệu Dương.
“Bà xã, em đang lo lăng cho anh sao? Anh thật là cảm động quá đi!”, nghe thấy Nam Cung Yến nói vậy, Trần Triệu Dương trở nên cực kỳ cảm động, nở nụ cười ngay lập tức.
“Ai lo lắng cho anh chứ, chỉ là em không muốn anh mạo hiểm thôi, hừ!”, Nam Cung Yến lại hừ lạnh một tiếng, dường như trở lại dáng vẻ trước đây.
“Khai mau, có phải anh thích hai cô ấy? Nếu không thì sao lại đưa hai người ấy vẽ? Còn âm thầm giấu diếm, không muốn cho em biết sao?”, Nam Cung Yến thay đổi sắc mặt ngay lập tức, hung hãn nói.
“Bà xã, thật sự không thể trách anh được, anh cũng không muốn thu nhận họ, nhưng họ cứ muốn theo anh tu luyện, còn đòi chết để ép anh. Hai người này, một người là bạn thân của em, một người là giám đốc ở công ty em, anh đồng ý là vì nể mặt của em đớ".
Thấy bà xã tính sổ xong xuôi, Trần Triệu Dương liền âm thầm kêu khổ, chỉ có thể biện hộ cho bản thân.
Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy trống rỗng, tâm tư của Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ dành cho mình, sao anh lại không biết được, nhưng với chuyện này, có đánh chết anh cũng không thể đồng ý.
Đến biệt thự Hồ Lộc Minh, Trần Triệu Dương mới giải thích nói: “Bà xã, Hồ Lộc Minh này là do anh đấu giá có được, sau này đây chính là nhà của chúng ta”.
“Là nhà của anh hay là nhà của chúng ta, thì còn tùy thuộc vào biểu hiện của anh!”, đối với chuyện này, Nam Cung Yến rất ngạc nhiên, cô không ngờ Trần Triệu Dương lại có tiền như vậy.
Ban đầu, khi mảnh đất này được đấu giá, nghe nói nó được bán với giá cao ngất ngưởng 20 tỷ tệ, nhưng sau này lại không biết tại sao, về sau giá giao dịch là 15 tỷ, dù là vậy, 15 tỷ cũng là số tiền mà không phải ai cũng có được.
Tên này có nhiều tiền như vậy, chäc không phải là đại gia ẩn mình hoặc là cậu ấm cực kỳ có tiền chứ?