"Vân Phụng Thiên, tay chân mày khỏi rồi à? Không ngờ y thuật của Kỳ Môn Sơn chúng mày cũng được đó, nhanh thế mà đã chữa khỏi tay chân cho mày rồi", Trần Triệu Dương nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt ngạc nhiên, lúc trước anh đã đánh gãy tay chân của Vân Phụng Thiên, không ngờ nhanh như thế mà hắn đã chạy nhảy được rồi.
"Chết tiệt, mày chết chắc rồi. Yên tâm đi, đợi đến khi mày chết, tao sẽ chữa khỏi bệnh, sau đó hầu hạ con vợ xinh đẹp của mày thật tử tế", nghe thấy Trần Triệu Dương nhắc tới chuyện mình bị đánh tàn phế, Vân Phụng Thiên lập tức cảm thấy tay chân như dâng lên cơn đau quản quại, khiến hắn hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Nhờ câu nói này của mày nên tạm thời tao sẽ không giết mày..., Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt hờ hững.
Câu ấy của anh khiến tất cả những người ở đây đều sửng sốt, Trần Triệu Dương luôn to gan lớn mật, ấy vậy mà lại không dám giết Vân Phụng Thiên.
Trái tim của Nam Cung Yến run lên, muốn rời khỏi cái ôm của Trần Triệu Dương nhưng lại bị anh ôm chặt hơn.
"Tao sẽ giữ lại cái mạng chó của mày lại, để mày tận mắt nhìn thấy Kỳ Môn Sơn sụp đổ, biến mất khỏi thế giới này. Tao muốn cho mày biết rằng, rồng có vảy ngược, mày đắc tội tao thì không sao, nhưng đụng đến người của tao thì tuyệt đối không được!", Trần Triệu Dương thản nhiên nói.
"Đã thế này rồi thì dùng cả Kỳ Môn Sơn để chuộc tội đi!", anh tuyên bố một cách độc đoán.
"Thăng ranh, câm miệng lại cho tao, dám ăn nói ngông cuồng như thế, hôm nay tao không thể tha cho mày được!", người đàn ông quát ầm lên, sau đó tiến lên một bước, chân khí trong cơ thể trào ra, tung một quyền về phía Trần Triệu Dương.
"Cút!", Trần Triệu Dương giơ tay giáng một cái bạt tai vào mặt của người đàn ông đó. Ông ta tới cũng nhanh mà lùi lại cũng nhanh, cứ thế bị Trần Triệu Dương đánh bay đi.
"Chuyện này..., nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người trố mắt ra. Mặc dù trưởng lão Phong không phải võ đạo tông sư, nhưng thực lực lại còn đáng sợ hơn cả bậc cao nhất của thiên tiên, không ngờ vừa đụng độ đã bị đánh bay đi, thực sự khiến người ta cảm thấy khó tin.
"Mày..., bị Trần Triệu Dương giáng cho một cái tát, khuôn mặt của trưởng lão Phong đỏ bừng lên. Ông ta lớn tuổi rồi mà còn bị một thăng trẻ ranh tát, còn đâu là thể diện nữa!
"Mày cái gì mà mày? Già đầu mà còn vẽ đường cho hươu chạy, chẳng lẽ ông không đáng ăn đòn sao?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nói, nếu không vì sợ Nam Cung Yến bị thương thì anh đã ra tay hành lũ người này ra cám rồi.
"Trần Triệu Dương, mày tưởng mày vô địch thật sao? Tao nói cho mày biết, trưởng lão Phong của bọn tao chỉ chủ quan thôi! Lát nữa ông ấy thi triển tuyệt chiêu, chỉ dùng một chiêu là có thể đánh mày to đầu, có tin không hả?", thấy chỗ dựa của mình bị đánh bay đi, sắc mặt của Vân Phụng Thiên trở nên khó coi, hắn giận dữ nói.
"Đừng sốt ruột, lát nữa sẽ tới lượt mày. Không biết lần này đánh gãy tay chân của mày tiếp thì Kỳ Môn Sơn có cứu được nữa không nhỉ?", Trần Triệu Dương nhìn Vân Phụng Thiên với vẻ mặt cợt nhả.
"Mày...", nghe xong câu ấy, Vân Phụng Thiên run rẩy khắp người. Hắn vội vàng núp ra sau trưởng lão Phong, sợ sệt nhìn Trần Triệu Dương.
"Chết nhát mà còn tới báo thù, đúng là không biết trời cao đất dày là gì", nhìn thấy dáng vẻ ấy của Vân Phụng Thiên, Trần Triệu Dương lập tức cụt hứng, nếu tên đần này không chọc vào anh thì anh còn chẳng thèm liếc nhìn hắn nữa.