"Ông cụ Cố, ông có biết vị trí của những người đó không?", Trần Triệu Dương nghĩ một lát là hiểu ra ngay. Xem ra cậu chủ của Kỳ Môn Sơn định tới tìm anh báo thù, nhưng bọn họ tuyệt đối không nên J_ dùng vợ anh để uy hiếp anh.
"Trần Triệu Dương, cậu định làm gì?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, ông cụ Cố hơi ngạc. nhiên, bèn hỏi anh một câu.
"Ông cụ Cố, thực sự không dám giấu dếm, vừa rồi có kẻ đã bắt vợ tôi đi, kết hợp với những gì ông nói thì có lẽ là người của Kỳ Môn Sơn làm. Chẳng lẽ 1 người của tông môn có thể tùy ý làm hại người bình thường sao?", Trần Triệu Dương không giấu diếm gì ông cụ Cố cả.
"Cái gì? Những kẻ đó khốn nạn quá rồi. Bọn họ đang ở khách sạn Hải Hoa, cậu tới đó thì đừng hành động lỗ mãng, tôi sẽ tới nhanh thôi", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng ông cụ Cố lập tức dâng lên cơn phẫn nộ, lập tức tắt máy luôn.
Nghe vậy, Trần Triệu Dương chuyển hướng, chạy thẳng tới khách sạn Hải Hoa.
Thảo nào anh nghe tiếng của tên đã nói chuyện kỳ lạ như thế, lúc đầu anh còn tưởng là dùng máy biến đổi giọng nói, nhưng biết là người của Kỳ Môn Sơn thì anh cũng hiểu ra rồi.
Lúc trước anh đã dùng kim bạc để "niêm phong" nơi nào đó của Vân Phụng Thiên, áng chừng thời gian thì có lẽ hắn đang có xu hướng trở thành thái giám rồi, làm như vậy cũng không có gì là lạ.
Trong lúc Trần Triệu Dương lái xe tới khách sạn Hải Hoa thì Vân Phụng Thiên gọi điện thoại tới, anh ấn nút bắt máy.
"Trần Triệu Dương, lâu như thế rồi, sao mày vẫn chưa tới chợ Vinh Hoa?", Vân Phụng Thiên tưởng Trần Triệu Dương không biết là mình, lập tức gầm gừ quát tháo.
"Đang giờ cao điểm, kẹt xe", Trần Triệu Dương chẳng muốn nói chuyện với hẳn, vì thế lập tức chặn họng.
"Ái chà, còn kẹt xe nữa, nếu mười phút nữa mà mày không tới thì mày sẽ hối hận cả đời", Vân Phụng Thiên lại lên tiếng.
Trần Triệu Dương không trả lời, nhưng anh sắp căn nát hàm răng luôn rồi.
"Tôi sẽ nhanh chóng tới đó", Trần Triệu Dương không thể để đối phương biết mình sắp tới, anh nhất định phải xác nhận sự an toàn của Nam Cung Yến trước đã.
Sau khi tắt máy, Trần Triệu Dương phát hiện ra trên đường đang kẹt xe thật. Tính toán thử quãng đường, anh không chờ nữa, mà bỏ lại xe rồi chạy tới khách sạn Hải Hoa.
Tốc độ của Trần Triệu Dương quá nhanh, nhiều người chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, kèm theo đó là một bóng đen, chứ không hề nhìn thấy Trần Triệu Dương, còn tưởng là mình gặp ma nữa.
Năm phút sau, Trần Triệu Dương tới trước khách sạn Hải Hoa, anh lập tức sử dụng mắt xuyên thấu.
Rốt cuộc anh cũng nhìn thấy Nam Cung Yến ở trên tầng hai mươi. Thấy tình hình của cô khá ổn, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong căn phòng của Nam Cung Yến có bốn ông lão và một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, ngoài ra còn có cả Vân Phụng Thiên.
Nhưng khi anh vừa dùng mắt xuyên thấu nhìn vào đó, người đàn ông hơn năm mươi tuổi bỗng mở choàng mắt nhìn xuống bên dưới, nhưng với thị lực của ông ta thì không thể nhìn thấy anh được.
Nhưng dù là thế thì Trần Triệu Dương cũng âm thầm đề cao cảnh giác, người đó thật nhạy cảm, anh dùng mắt xuyên thấu mà vẫn phát hiện ra.