Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 571




Trong tầm mắt của mọi người, xe của Trần Triệu Dương quả nhiên muốn vượt qua, còn xe của Lạc Thu cũng đã tới khu vực hẹp nhất của khúc cua, xe của Trần Triệu Dương bất ngờ bẻ lái, hung hăng đâm vào xe của Lạc Thu. Vốn dĩ một trong những bánh xe của Trần Triệu Dương có một bánh đã bị treo lơ lửng, nhưng lúc đâm vào xe của Lạc Thu thì xe của anh đã lao qua một cách thần kỳ.

“Mẹ ơi, thao tác quá đẹp”. “Thao tác này đúng là xuất thần mà”. “Quá lợi hại, đây mới là đại thần đua xe”.

“Vẫn còn một khúc cua, với thực lực của Trần Triệu Dương, Lạc Thu không có cơ hội nào rồi”.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ và đầy mạo hiểm này, ai nấy đều hô toáng lên. Nếu không phải Trần Triệu Dương đâm vào xe của Lạc Thu thì e đã rơi xuống vách núi rồi.

“Em sợ chết đi được”, lúc này sắc mặt của Giang Uyển Quân trắng bệch, rõ ràng cảnh lúc nãy đã khiến cô ấy sợ đến chết khiếp. Phải biết khúc đó không hề có lan can bảo vệ, cô ấy đã nhìn thấy khung cảnh bên dưới vách đá.

“Yên tâm đi, mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin, mọi chuyện lúc nãy đều nằm trong tính toán của anh, bao gồm chuyện va chạm.

Cho nên anh không có gì phải lo lắng cả. 

Tốc độ xe của Trần Triệu Dương chỉ có lúc va chạm vừa rồi mới hơi giảm đi, nhưng sau đó lại tăng trở lại, nhanh chóng lao về khúc cua cuối cùng.

Lạc Thu bị Trần Triệu Dương va phải. Điều này khiến hẳn ta vô thức đạp phanh. Chờ tới lúc hẳn ta khởi động xe lại và đi về phía trước thì xe của anh đã đi mất hút rồi.

“Chết tiệt. Cái tên khốn này, không sợ rơi xuống vách núi sao”, sắc mặt của Lạc Thu vô cùng khó coi nhưng hắn ta không hề bỏ cuộc mà cố gắng đuổi theo Trần Triệu Dương lần nữa.

Tới khúc cua cuối cùng, tuy là nguy hiểm nhất nhưng không có xe của Lạc Thu cản trở nên Trần Triệu Dương đã vòng qua khúc cua một cách rất thuận lợi.

Vượt qua khúc cua cuối cùng, chỉ còn một đoạn đường dài 100m là lên đến đỉnh núi.

“Thắng rồi, thật sự thắng rồi”.

“Thực lực chênh lệch nhiều vậy, tuyệt đối là tay đua cấp đại thần”.

“Thật không ngờ ở thành phố Nam Hải còn có thể thấy được tay đua lợi hại như vậy”.

“Lần này, Lạc Thu tiêu rồi, khiến Chu Hán Khanh thua cuộc, không đơn giản là mất tiền mà còn cả thể diện nữa”.

Những người xung quanh sau khi thấy xe của Trần Triệu Dương lên đến đỉnh núi, ai nấy đều điên cuồng vỗ tay. Tuy Trần Triệu Dương không thể nghe thấy nhưng dù gì cũng có thể bày tỏ được tâm trạng kích động của họ.

“Cậu chủ, chúng tôi đã tới nơi rồi, giờ phải làm gì đây?”, sau khi Trần Triệu Dương tới đỉnh núi, điện thoại của anh reo lên, Trần Triệu Dương nghe máy, là Hứa Nghị gọi tới.

“Khống chế toàn bộ đám tay đua này đi, dám đến địa bàn của tôi đua xe thì phải để bố mẹ bọn chúng đem tiền tới mà chuộc người”, Trần Triệu Dương thờ ơ nói, nói xong thì liền cúp máy.

“Anh Triệu Dương, sao vậy?”, nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân ngạc nhiên và hỏi.

“Anh đã mua đấu giá hồ Lộc Minh này rồi, những người không mời mà đến, đương nhiên là phải được dạy dỗ cho một bài học”, Trần Triệu Dương mỉm cười, cũng không có ý che giấu.

“Woa... Anh Triệu Dương, anh đúng là đại gia mà. Thật không ngờ anh lại có nhiều tiền như vậy”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Giang Uyển Quân nhất thời ngây người, sau đó cô ấy kinh ngạc nói.

“Cũng tạm thôi. Đi, xuống núi xem thử”, Trần Triệu Dương bèn khởi động xe và lái xuống núi. Cả quá trình vốn không thèm để ý đến tên Lạc Thu đó.

Giang Uyển Quân cũng không thèm quan tâm đến tên này, so với anh Triệu Dương thì tên này đúng là kém cỏi, sao lúc đầu mình lại sùng bái tên này chứ.

Lúc xuống núi, xe của Trần Triệu Dương không hề đi nhanh, mà đi dọc theo ven đường vừa tán gẫu vừa trò chuyện với Giang Uyển Quân.

Sau khi anh nói điện thoại xong, dưới chân núi liền hỗn loạn lên vì một đám người mặc đồ đen xông lên, trực tiếp bao vây lấy bọn họ.

Ban đầu, bọn họ còn ỷ vào thân phận của mình mà làm ra vẻ hống hách, nhưng khi bị đám người mặc áo đen đánh cho ngã lăn ra đất thì những người còn lại không dám phản kháng chút nào, đều vô cùng ngoan ngoan không dám nhúc nhích.

Lúc Trần Triệu Dương lái xe từ trên núi xuống thì đúng lúc thấy Hứa Nghị cho người bao vây lấy bọn họ. Đám cậu ấm này ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo, nhưng bây giờ đều đang co rúm lại, không ai còn dám nói nhảm nữa. 

“Chu Hán Khanh, ra đây đi, thực hiện cá cược đi”, Trần Triệu Dương xuống xe, trực tiếp đi tới trước mặt những người này, nhìn Chu Hán Khanh rồi lạnh lùng nói.