Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 519




“Thằng chó, mày dám mảng tao à!”, nghe thấy những lời nói của Trần Triệu Dương, thêm vào đó là tiếng cười nhạo của những người xung quanh, người thanh niên kia lập tức nổi điên, chạy ngay đến chỗ xe của mình, tìm một cây mã tấu chừng một thước, hét lên với đám người xung quanh: “Cười, cười cái gì mà cười, ai dám cười nữa, cẩn thận con dao trong tay tao!”

Thấy người đàn ông này móc ra một cây mã tấu dài, ai cũng sợ hãi hô lên, đồng thời lùi lại, không dám cười nữa.

“Thằng nhóc, không phải vừa rồi mày rất phách lối sao? Mày thử phách lối lần nữa cho tao xem, nào!”, người thanh niên kia cầm mã tấu trong tay thì khí thế hơn nhiều.

“Chẳng lẽ anh không biết tàng trữ vũ khí mang tính sát thương cao là phạm pháp sao?”, Trần Triệu Dương có ý tốt nhắc nhở.

“Ha ha... mày nghe thấy không, thằng nhóc này nói chuyện pháp luật với tao!”, người thanh niên kia nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, đột nhiên cười lớn ha hả, quay đầu nói với người đi cùng mình.

“Thăng nhóc này, đừng có ở đây nói nhảm với tao, mày có dám đua một trận với tao không?”, tên kia đột nhiên quay đầu nhìn Trần Triệu Dương, đưa ra một yêu cầu.

Nghe thấy yêu cầu của tên này, Trần Triệu Dương bất lực, tên khốn này thật đúng là ấu trĩ, thấy mình lái xe việt dã vượt qua hắn, còn dám đòi đua xe với mình, đúng là ngu xuẩn!

“Cậu chủ Hoàng!”, người đàn ông còn lại vội vàng lên tiếng thì thầm bên tai hắn vài câu.

“Tí nữa là mắc bãy của mày, để xe lại, rồi biến đi, ông đây tha cho mày một lần!”, người thanh niên được gọi là cậu chủ Hoàng lập tức gật đầu, hét lên với Trần Triệu Dương. 

“Đúng là não có vấn đề!”. Nghe thấy tên cậu chủ Hoàng bắt Trần Triệu Dương giao xe ra, sao anh chịu chứ, vì vậy nhanh chóng mắng lại một câu.

“Cậu chủ Hoàng, thằng này dám mắng cậu, đúng là to gan!", một tên tay sai khác lại cực kỳ nịnh hót hét lên, giống như Trần Triệu Dương đang mắng hắn ta vậy.

“Thằng nhóc, mày dám mắng tao, có tin tao sẽ khiến mày không ra khỏi thành phố Long Hải không hả!", cậu chủ Hoàng lập tức hét ầm lên.

“Xảy ra chuyện gì thế?”, đúng lúc này, Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ quay lại, nhìn Trần Triệu Dương, tò mò hỏi.

“Không có chuyện gì, hai cô ngốc, có người cố ý vạch lá tìm sâu ấy mà”, nhưng Trần Triệu Dương lắc đầu, cực kỳ bất lực nói.

Khi người chung quanh nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp này, liền hiểu ngay tại sao hai tên nhà giàu này lại quấy rầy người thanh niên này.

“Đúng là hồng nhan họa thủy!”

“Mẹ nó, đẹp quá, nếu có bạn gái thế này thì tôi cũng mãn nguyện!” 

“Đừng có nằm mơ nữa, người đẹp như thế này không thuộc về chúng ta đâu”.

Người xung quanh ai cũng bàn tán xôn xao, rõ ràng là bọn họ quan tâm đến hai người Dương Lệ hơn.

“Đi thôi, chúng ta xuất phát!”, Trần Triệu Dương lười để ý hai thằng ngốc này, nắm tay hai người kia, đưa hai cô lên xe.

Trần Triệu Dương chỉ muốn về nhà, đương nhiên không muốn có thêm phiền phức.

Thế nhưng, việc anh muốn rời đi cho xong việc mà hai tên kia lại không hề muốn như thế chúng liền vọt lên trước xe của Trần Triệu Dương, nhìn anh đầy khiêu khích.

“Ranh con, hai em gái đi cùng mày ngon đấy, tặng hai đứa nó cho anh, anh tha cho mày, sao hả?”, cậu chủ Hoàng nhìn Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, nước miếng sắp chảy ra rồi, lập tức sốt săng nói.

Sau khi hai người Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ nghe thấy lời của cậu chủ Hoàng thì sắc mặt trở nên âm u, nhưng họ không nổi giận, vì hai người biết, có Trần Triệu Dương ở đây, chắc chắn sẽ hai người sẽ không bị bắt nạt. 

Quả nhiên, Trần Triệu Dương vốn đang không muốn quan tâm đến hai tên ngốc này nhưng sau khi nghe thấy lời của bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, anh liền xuống xe.

“Rác rưởi thì nên có dáng vẻ của rác rưởi, ai cho các người dũng khí gào thét trước mặt ông đây? Cái thứ không biết điều!”, Trần Triệu Dương mỗi tay một người, nhấc hai tên bước về phía thùng rác bên cạnh.

“Mày... mày muốn làm cái gì?”, hai tên này không ngờ người thanh niên trạc tuổi bọn họ lại mạnh như vậy, bọn họ biết lần này có lẽ đã động vào kẻ khó chơi rồi, lập tức sợ đến mức hét lên liên tục.

Trần Triệu Dương lại không hề để ý đến bọn chúng, nhét hai người vào thùng rác, sau đó dùng chân giãm mạnh một cái, nhấn hai người bọn họ chìm vào trong rác rưởi.

Đây là điểm dừng chân, những thứ trong thùng rác đương nhiên là thức ăn thừa, thêm vào đó là thời tiết nóng, mùi vị này, có thể gọi là quá “phê”..

Làm xong những việc này, Trần Triệu Dương trở về xe, khởi động xe, hung hăng lao ra, cán nát chiếc xe thể thao của hai tên ngu ngốc kia.

Sau đó, chiếc xe nhanh chóng biến mất.