"Tôi cũng muốn xem xem con quay điên nàycó lẾ thể xoay đến khi nào đây?", Trần Triệu Dương cười lạnh, nhìn Phùng Dương di chuyển ngày một chậm dần, sau đó anh nhảy đến nơi cách xa một chút chờ ông ta dừng lại.
"Yên tâm, tôi sẽ không tấn công đâu, chờ ông f dừng hẳn rồi mới ra tay", hai tay Trần Triệu Dương chắp sau lưng, hờ hững nói.
"Đây mới là cao thủ, không thèm nhân lúc đối thủ gặp khốn mà ra tay". L
"Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không đợi ông ta ổn định lại, nhanh chóng đánh ngay cho ông ta không kịp trở tay".
"Ngầu quá đi mất!"
Lúc này, toàn thể người nhà họ Từ nhìn Trần Triệu Dương với một ánh mắt vô cùng sùng bái, nhất là mấy cô nàng, hai mắt nồng nhiệt như lửa vậy.
Hiển nhiên Trần Triệu Dương không ngờ, mình chỉ nói nhảm một câu liền đổi lấy những phản ứng thế này.
Quả nhiên, tốc độ của Phùng Dương đã chậm lại, sau khi ông ta đứng vững thì cả người đều là mồ hôi, thở dốc phì phò.
"Còn muốn đánh tiếp không?", Trần Triệu Dương cười khẩy, cũng không vội ra tay.
Anh nhìn ra được, vừa rồi Phùng Dương xoay tròn thì chân khí đã hao tổn hơn một nửa, sức lực gần cạn kiệt.
Cơ mà, cũng không phải chiêu này của ông ta kém cỏi, chỉ do là gặp phải anh mà thôi.
Nếu như cũng là một thiên tiên đại thành khác, e rằng cũng sẽ bị Phùng Dương đánh bại, dù sao thì chiêu này rất sắc bén, tốc độ cũng rất nhanh, người khác nếu không đề phòng, sẽ lập tức bị quét bay ra ngoài như mình vậy.
Mà trong chiến đấu, nếu để mất thăng băng khi gặp một con quay như Phùng Dương, muốn giành lại được thế chủ động thì cũng không dễ dàng chút nào.
"Cũng chỉ biết chạy qua lại né tránh, có gì hay ho chứ? Có ngon thì lấy cứng đối cứng với tôi này", Phùng Dương thở hổn hển nhưng vẫn hống hách nói.
Trần Triệu Dương còn chưa đáp lại tiếng nào, nhưng sắc mặt đám người nhà họ Từ lại rất kỳ lạ.
Dù sao thì cảnh tượng này cũng y như cảnh tượng của Hồng đại sư vậy, đều đòi lấy cứng chọi cứng, nhưng mà tình trạng sức khoẻ của Phùng Dương có lẽ sẽ mạnh hơn Hồng đại sư, không biết Trần Triệu Dương có lao vào hay không.
"Đầu ông có vấn đề à? Tại sao tôi phải lấy cứng chọi cứng với ông? Dù sao thì ông cũng chẳng bắt kịp tôi, tôi kiệt sức rồi thì sau cùng người thua cũng không phải là ông".
Vốn dĩ mọi người đều cho rằng tất nhiên Trần Triệu Dương không sợ gì cả, ấy mà anh lại thẳng thản từ chối.
Nhưng Trần Triệu Dương nói cũng có lý, vì sao phải tự mua dây buộc mình chứ, ai lại dùng điểm yếu của mình đi so với điểm mạnh của người khác đâu.
"Đó là tại cậu không dám đấy nhé, nếu không dám rồi, thì đừng có mà linh ta linh tinh nữa, nhanh chóng đi với tôi đến nhà họ Phùng dập đầu xin lỗi", Phùng Dương bẻ lại Trần Triệu Dương, tự cho rằng là Trần Triệu Dương yếu hơn ông ta.
"Đầu to mà óc như trái nho, đáng thương ghê vậy đó. Nếu ông cho rằng không lấy cứng chọi cứng là yếu, vậy... được thôi, theo ý ông vậy, lần này tôi sẽ không tránh nữa, nào, nhào vào đi".
Trước tiên Trần Triệu Dương không nể nang châm chọc ông ta, sau đó lại đồng ý với yêu cầu lấy cứng chọi cứng của ông ta, còn nói một cách vô cùng ngầu lòi nữa.
Người nhà họ Từ sắp phát rồ cả rồi, thật sự là hết sức hả giận mà.