Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 457




"Cậu nói gì hả? Muốn chết à?", Phùng Dương vốn định thể hiện một chút để hù doạ Trần Triệu Dương, nhưng vừa nghe xong lời Trần Triệu Dương nói, ông ta lập tức trở nên điên cuồng.

Lúc đang nói chuyện, Phùng Dương đột nhiên xông về phía Trần Triệu Dương.

Vóc người cao lớn cường tráng làm cho người khác cảm giác như bị núi đè vậy, lúc ông ta di chuyển, mọi người ở đây cảm giác như mặt đất đang rung động. 

"Gấu bự ơi, nhanh tới đây, chỉ cần đụng được tôi thì xem như ông thăng", căn bản là Trần Triệu Dương không muốn ra tay, lúc Phùng Dương vừa sắp đụng vào anh, Trần Triệu Dương thong thả di chuyển, tức thì tránh được.

Kế tiếp là một chiêu thức mà đám đệ tử nhà họ Từ vô cùng quen thuộc, anh dốc sức đạp một cước vào mông Phùng Dương.

Nhưng điều làm Trần Triệu Dương bất ngờ là, trên người Phùng Dương này bật lại một lực đẩy, khiến anh lùi lại mấy bước.

Còn Phùng Dương nhận một cước của Trần Triệu Dương thì cơ thể chỉ hơi lắc lư, sau đó liền vững vàng trở lại.

"Quả nhiên y như một con gấu to nhỉ, trọng tâm cũng vững lắm đó", trong lòng Trần Triệu Dương vô cùng kinh ngạc, phải biết là trong một cước vừa rồi, anh đã dùng hết 5 phần công lực của mình.

Với một lực như thế, dù cho là thiên tiên đại thành, lấy cứng chọi cứng với anh, e rằng cũng bị đạp lùi lại mấy bước.

Nhưng đối với một người vừa vào ngưỡng thiên tiên như Phùng Dương thì chỉ bị lắc lư một chút, đây là cái tố chất cơ thể gì thế này? 

Cơ thể này có khi lại mạnh hơn gấu nhiều ấy chứ.

"Nhóc con, cậu đang gãi ngứa cho tôi à?", Phùng Dương quay lại khinh khỉnh nhìn Trần Triệu Dương, lãnh đạm nói.

Trước khi đến đây, hai người Phùng Tuấn Khải và Triệu Quyền đã lải nhải kinh sợ thực lực của Trần Triệu Dương thế nào, Phùng Dương vốn cho rằng cũng chẳng có gì đáng ngại.

Rốt cuộc thử chút thì đúng chả sai vào đâu được.

"Quả đúng là đầu gấu ha"", Trần Triệu Dương lắc đầu, xem ra chỉ dùng sức mạnh cơ bắp e rằng không thể nào đánh bại được đối thủ rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương bèn chủ động xông lên trước.

Thoắt một cái, anh liền biến mất, lúc xuất hiện lần nữa thì anh đã đứng kế bên Phùng Dương, nhắm vào chỗ xương sườn mềm của Phùng Dương đấm một cái thật mạnh.

Ngay lúc vừa đánh trúng vào người Phùng Dương, Trần Triệu Dương cảm thấy có một luồng nội lực truyền tới từ bắp thịt của đối phương bật lại, anh đã đoán được từ trước nên đã nhanh chóng tiêu trừ luồng nội lực ấy đi, kế tiếp người anh lại thoắt một cái biến mất, vụt sang phía bên còn lại, tiếp tục dùng kiểu đánh đó, không ngừng ra đòn ở những điểm yếu khó phòng của ông ta.

Mặc dù Phùng Dương rất mạnh, phòng thủ cũng tốt, nhưng nhược điểm vẫn là không được. nhanh nhẹn lắm.

Trần Triệu Dương ra đòn xung quanh cơ thể Phùng Dương, mỗi một đấm đều đánh trúng vào ông ta, còn Phùng Dương thì không hề chạm được vào Trần Triệu Dương một tí nào, chẳng những thế, ông ta cũng không thể tránh được bất kỳ quả đấm nào của Trần Triệu Dương.

Cảnh tượng trước mắt làm tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Không ngờ Trần Triệu Dương vốn đang ở thế yếu, lúc này lại giống như một cái mô-tơ nhỏ, không ngừng công kích Phùng Dương.

Phùng Dương thì như một kẻ ngốc, không ngừng quơ tay múa chân, nhưng chẳng thể nào đụng được vào người Trần Triệu Dương.

Sắc mặt người nhà họ Phùng tái mét, bọn họ không ngờ, ngay cả một võ giả thiên tiên như Phùng Dương cũng bị đánh túi bụi khi đối đầu với Trần Triệu.

Lần này, Phùng Dương là người mạnh nhất đến đây, nếu như cũng bị đánh bại, nhà họ Phùng chẳng khác gì trò cười cho thiên hạ.

Hùng hổ tới trả thù, hậu quả là bị người ta đánh cho thành cái đầu heo.

"A... Đi chết đi", mặc dù cơ thể Phùng Dương dũng mãnh, cũng có kháng cự, nhưng sức mạnh của Trần Triệu Dương cũng không phải dạng xoàng.

Cơ thể Trần Triệu Dương đã trải qua hai lần đột phá, thực lực có thể sánh ngang võ giả thiên tiên, nếu như lại thêm chân khí và dốc toàn lực vào một đấm, e rằng ngay cả bậc cao nhất của thiên tiên cũng không phải là đối thủ của anh.

Nhưng mà, Trần Triệu Dương cũng không hẳn là muốn ra đòn chí mạng, mà anh chỉ đang muốn đùa giỡn đối phương mà thôi.

Phùng Dương rống lên một tiếng, hai tay ông ta đột nhiên giương ra, hoàn toàn buông bỏ phòng thủ, hai chân di chuyển thật nhanh tại chỗ, cả người giống như một con quay đang xoay tròn.

Dưới sự bất ngờ, Trần Triệu Dương không đề phòng liền bị cánh tay Phùng Dương đánh trúng, may là tức thì anh đã kịp dùng tay cản lại, không thì đã bị đánh trúng mặt, vậy thì bẽ mặt quá rồi. 

Trần Triệu Dương nhanh nhẹn né tránh, nhưng Phùng Dương như biến thành một cái máy theo dõi, đuổi theo nhanh như chớp, tốc độ ngày một gia tăng.

"Đang làm gì thế này? Con quay điên à?", Trần Triệu Dương vừa né tránh vừa mở miệng giễu cợt.

Phùng Dương như là nghe thấy lời châm biếm của Trần Triệu Dương, thế nên càng xoay tròn nhanh và mạnh mẽ hơn, theo sát tốc độ của Trần Triệu Dương.

Nhưng Trần Triệu Dương vốn đã nhanh nhẹn, ông to xác này không thể nào bắt kịp, đôi lúc còn bị Trần Triệu Dương trêu mấy câu như là chọc ghẹo. con nít vậy.