Trần Triệu Dương không còn gì để nói, mặc dù Từ Tịnh Nhã cũng thuộc vào hàng người đẹp đỉnh cấp, nhưng Trần Triệu Dương cũng chỉ dám trêu ghẹo cô ta, nếu muốn anh làm thật, anh thực sự không có lá gan đó.
Trong lúc Trần Triệu Dương uống rượu, có hai thanh niên tóc vàng đi tới nghiêng ngả bước tới, có vẻ đã uống không ít rượu.
“Người đẹp, cậu chủ Tùng chúng tôi muốn mời cô qua đó uống ly rượu, nể mặt chút, đi thôi”, một người vừa nói trực tiếp đưa tay kéo Từ Tịnh Nhã đi.
“Cút..., Từ Tịnh Nhã tâm trạng vốn dĩ không tốt, lại còn bị hai con ruồi đến làm phiền, lửa giận trong lòng được dịp bùng phát.
“Ôi, con ranh này cá tính phết, có biết cậu Tùng bọn tao là ai không? Đó thế nhưng là...", người kéo tay cô ta ngừng lại, sau đó mở lời uy hiếp.
“Bảo chúng mày cút thì nhanh cút đi”, chỉ là lời của hắn còn chưa nói xong thì ly rượu trong tay Từ Tịnh Nhã đã hất đầy mặt hắn.
Trần Triệu Dương nhìn cảnh này đầy thích thú, không ngờ Từ Tịnh Nhã vốn luôn điềm đạm lý trí lại có một mặt như vậy, thật sự khiến anh có chút bất ngờ.
Anh muốn xem Từ Tịnh Nhã sẽ xử lý chuyện này như thế nào?
“Được lắm, cứ chờ đấy", hai tên tóc vàng để lại một câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Bình thường cô đến quán bar đều mang theo vệ sĩ đúng không?”, Trần Triệu Dương không nhịn được hỏi một câu.
“Không, tôi đem theo vệ sĩ làm gì? Anh tưởng ở thành phố Vân Hải này thật sự có người dám đụng vào tôi à?”, Từ Tịnh Nhã lườm Trần Triệu Dương một cái, sau đó lại bình tĩnh tiếp tục uống rượu.
Một lúc sau, một thanh niên có vẻ ngoài ưa nhìn dẫn theo một đám đàn em đi tới, ngồi vây quanh Trần Triệu Dương và Từ Tịnh Nhã.
Người thanh niên ăn mặc sặc sỡ này có lẽ là cậu Tùng mà hai người tóc vàng kia nhắc đến.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều lùi về phía xa, căn bản không dám tới gần.
“Cô em, bảo cô tới uống với tôi một ly, đó là vinh hạnh của cô em đó, lại dám không biết điều, bây giờ tôi tự mình đến, vậy thì e rằng cô phải trả giá đấy”, cậu Tùng kia kiêu ngạo nhìn Từ Tịnh Nhã, ánh mắt không giấu được vẻ tham lam của mình.
“Âm thanh của anh khó nghe quá, người thì xấu, ánh mắt cũng không đẹp, nếu, anh không rời khỏi đây thì anh sẽ phải hối hận”, Từ Tịnh Nhã ngẩng đầu nhìn cậu Tùng, sau đó nhẹ giọng nói.
“Ha ha... con ranh này lại nói làm cho tao hối hận”, sau khi Từ Tịnh Nhã nói xong, cậu Tùng đột nhiên cười lớn, rồi nhìn chằm chẵm vào Từ Tịnh "Tôi ngược lại muốn xem xem cô sẽ khiến tôi ận kiểu gì?”
“Bắt cô ta lên phòng bao lầu hai cho tao”, cậu Tùng hừ lạnh một tiếng, phân phó đàn em động thủ.
Đám đàm em đương nhiên lập tức nghe lệnh, chỉ là bọn chúng vẫn chưa động tay thì người của quán bar đã đến.
“Ai dám gây rắc rối trong quán bar của Hầu Quân này quản lý, không muốn sống nữa hay sao?”, một người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ demi đính đá lạnh lùng hỏi.
“Anh Quân, em là Tiểu Tùng, hiểu lầm thôi, em chỉ muốn mời người đẹp này uống vài chén, cô ta không muốn thì thôi đi, lại dám chửi em, đây là muốn cô ta xin lỗi ấy mà”, cậu Tùng nhìn thấy người vừa đến thì lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
Thật ra hắn ta nào phải cậu Tùng gì, chỉ là thiếu gia của một gia tộc nhỏ, nghe nói quán bar Blue Star rất cao cấp nên dẫn đàn em của mình đến thăm quan một chút.
Mặc dù đến lần đầu tiên nhưng trước đó đã nghe qua uy thế của Hầu Quân, cộng thêm việc vừa nãy người đó nói ra tên của mình, cậu Tùng này mới nhận ra.